Editor: Suri Đặng
Daniel đột nhiên ngẩng đầu, Lục Trăn không ngờ anh đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt chưa kịp thu hồi, Daniel hỏi, “Tạp Phúc Thụy tiên sinh có cái gì muốn nói sao?”
Anh rất nhạy bén, từ lúc vừa mới bắt đầu liền cảm thấy ánh mắt người đàn ông này đều ở trên người anh.
Daniel đang suy nghĩ, anh ta có phải đang suy nghĩ theo nơi nào đối phó cuộc trao đổi này hay không?
Khóe môi anh lạnh lùng lộ ra một ý cười, tràn đầy khinh miệt.
Lục Trăn là ai, đối phương nhăn một chút chân mày, lộ một chút khóe môi anh cũng có thể nhìn ra, mặc dù anh không biết vì sao anh lại biết Daniel khinh thường anh, anh đã xem biểu hiện qua tài liệu.
Daniel rất ngạo mạn.
Lục Trăn hai tay hơi mở rộng, nhàn nhã vừa tựa vào sau, không có động tác dư thừa, cái loại khí phách vương giả đó chậm rãi thẩm thấu ra.
“Không biết tôi khi nào để anh cảm thấy khinh mạn?” Lục Trăn hỏi.
Daniel nhíu mày, không rõ ràng thoạt nhìn người đàn ông rất ôn hòa đẹp trai, đột nhiên có thể bộc phát ra khí thế cường thế như vậy, vô cùng ôn hòa, lại có tác phong lợi hại cùng cường ngạnh.
Daniel trong lòng run lên, chẳng lẽ, anh nhìn nhầm?
“Tạp Phúc Thụy tiên sinh suy nghĩ nhiều.” Daniel nhàn nhạt nói, “Tôi chỉ là nhìn anh vẫn nhìn tôi có chút nghi hoặc mà thôi.”
“A, anh trông giống người tôi quen biết.” Lục Trăn tùy tiện tìm một cái lấy cớ.
Daniel đột nhiên không kiềm chế được cười, “Đây là bắt chuyện?”
Lục Trăn mặt mày chậm rãi xẹt qua một tia khí lạnh, hơi nghiêng đầu, tư thái so với Daniel lại càng không khiêng kỵ bộc lộ tự nhiên, dường như anh trời sinh liền là như thế, cường thế, xinh đẹp, như đóa hoa trên núi băng nam cực nở rộ chói mắt.
Người đàn ông này, anh có thể đem chính mình ngụy trang được không chớp mắt, nhưng anh bản chất chính là yêu tinh.
Daniel đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ, hình như là người tung hoành tình trường nhiều năm nhìn thấy một người nhìn chính mình cười, vô ý thức cho rằng người này đối với mình có ý tứ, kỳ thực, chỉ là tự mình đa tình.
Loại cảm giác này, vô cùng không tốt.
Đặc biệt lúc Lục Trăn nhìn anh mỉm cười, con ngươi đen như mực như chiếu ra một đoàn ánh nước, cũng không trả lời, điều này làm cho Daniel càng cảm thấy được, chính mình hỏi một câu ngu xuẩn, anh lần đầu tiên gặp phải khách hàng như vậy.
“Anh gặp qua rất nhiều lần cùng bắt chuyện như vậy?” Lục Trăn cười hỏi.
“Thành thật mà nói, đúng vậy.”
Lục Trăn hơi nhíu mày, cười đến phong hoa tuyệt đại, khí phách bức người, “Anh cảm thấy tôi cần muốn cùng anh bắt chuyện sao?”
Chuyện châm biếm nhất.
Kinh nghiệm thương trường Daniel đột nhiên trở nên vô cùng xấu hổ, cũng bắt đầu xét lại mình, ngồi đối diện người đàn ông cũng không phải là người đặc thù gì, cũng không phải tới lấy lòng anh, anh là một người chân chân chính chính đàm phán.
Phong tư sáng quắc, khí phách cường thế.
Lục Trăn không cần quan tâm trường hợp ở đâu đều là chói mắt nhất.
Anh xác thực nhìn đi rồi mắt, bởi vì vào cửa chào hỏi, ánh mắt Lục Trăn quá mức trắng, quá mức trực tiếp, muốn anh hiểu lầm, nói chuyện hai ba câu, Daniel cũng minh bạch, anh xác thực có lỗi.
Lục Trăn nhận thấy được anh xấu hổ, đạm đạm nhất tiếu, nhưng trong lòng hừ nhẹ một tiếng, anh không xác định Daniel có phải là anh trai anh hay không, cũng biết Daniel vừa hiểu lầm anh, Lục Trăn nghĩ thầm, không sao cả, anh thậm chí không cần thiết cùng Daniel giải thích cái gì.
Chỉ là, đột nhiên không muốn làm cho anh của mình hiểu lầm anh như vậy.
Anh có một loại nhu cầu cấp bách muốn khẳng định tâm tình Daniel, rất muốn nói cho Daniel, năm đó rời khỏi anh và tôi đều ưu tú như nhau, tôi không buông tha chính tôi, mặc dù tôi...