Editor: Suri Đặng
Khó tránh khỏi có chút lạnh nhạt, Daniel nghĩ thầm, chuyện đã qua hai mươi năm, anh ta muốn anh ngụy trang thành người quen anh ta cũng quá miễn cưỡng. Daniel nhạy bén cảm giác được, quan hệ của bọn họ có chút kỳ quái, thiếu tá vì sao gạt anh ta?
“Nguyên lai anh nhớ.” Lục Trăn thở phào nhẹ nhõm, mặc dù thoạt nhìn so sánh lạnh nhạt, nhưng suy cho cùng nhớ, anh nhớ cũng không phải rõ ràng như vậy, đương nhiên sẽ không cưỡng cầu ai cũng nhớ kỹ anh.
Đến lúc này, bầu không khí thì có điểm trầm.
Hai người cũng không biết nên nói cái gì, Daniel dẫn đầu phá vỡ trầm mặc, “Mấy năm nay, anh sống thế nào?”
“Rất tốt.” Lục Trăn nói, nếu như lão bằng hữu bình thường hỏi, “Anh sao?”
“Rất tốt.”
Cửu biệt gặp lại, nhiệt huyết doanh tròng cục diện không có xuất hiện, hai bên phản ứng cũng có điểm trì độn, Lục Trăn có một loại cảm giác quái dị không hợp thời, lại không biết nên nói như thế nào, Daniel cũng không chỉ trích anh.
Ở trong lòng Lục Trăn, vị anh trai này nếu là nhìn thấy anh, nhất định sẽ xông lên đánh anh một trận, có lẽ, trong lòng anh còn hận chính mình, không cần quan tâm là dạng gì phản ứng, đều không phải là phản ứng lạnh nhạt bây giờ.
“Anh cố ý tới tìm tôi?” Daniel hỏi.
Lục Trăn gật đầu, khó có được khuôn mặt tươi cười không có bình thường.
Daniel lạnh nhạt nói, “Đã đi rồi, vậy đi xa một chút, anh lại trở về làm cái gì?”
Lục Trăn ngẩn ra, không biết phải nói gì, đúng vậy, đã đi rồi, vì sao chưa đi xa, lại trở về làm cái gì? Xem ra, Daniel hận anh, cho nên, mới cố ý làm bộ như vậy lạnh nhạt sao?
Daniel chỉ là nói dựa theo thiếu tá dạy anh, muốn anh mau chóng trở mặt Lục Trăn, để Lục Trăn cho rằng, anh rất hận Lục Trăn, không cần thiết cùng Lục Trăn có dính dáng, anh theo kịch bản thiếu tá cho anh nói.
Chỉ là, Daniel lại cảm thấy, Lục Trăn nhìn tốt như vậy, lại là loại hình anh thích, vì càng rất thật, Nolan thiếu tá nói lên chuyện đã qua, đại bộ phận đều nói cho Daniel nghe.
Chính là vì muốn anh diễn được càng giống.
Nhưng mà, Daniel bây giờ cảm thấy, anh có chút không muốn diễn trò.
“Xin lỗi.” Lục Trăn khẽ nói, đây là nhiều năm như vậy, anh lần đầu tiên đối một người nói xin lỗi, thật tình xin lỗi, năm đó rời khỏi, cũng không phải là bất đắc dĩ, chỉ là anh chọn rời khỏi.
Nếu không chọn rời khỏi, anh và Daniel vẫn cùng một chỗ đi.
Daniel nhíu mày, “Anh không cần xin lỗi tôi, chúng ta không có quan hệ gì.”
“Anh hận tôi.”
Daniel trong lòng lặng yên rít gào, không phải tôi hận anh, là anh ta hận anh, hận đến không muốn để anh biết anh ta là ai, muốn cho anh triệt để bỏ đi ý niệm tìm anh ta, anh lộ ra biểu tình u oán như thế làm gì.
Lục Trăn chỗ nào biết trong lòng anh giãy giụa, anh rất khó chịu.
Mặc dù anh biết, Daniel hận anh, chỉ là, chân chính biết anh hận chính mình, Lục Trăn vẫn cảm thấy rất khó chịu.
“Anh tại sao muốn tới tìm tôi.” Daniel hỏi.
Lục Trăn mình cũng báo đáp không được, mấy năm nay đã cố ý quên anh, vì sao lại cố chấp đến tìm anh, Lục Trăn mình cũng không làm rõ được, “Tôi chỉ muốn biết anh sống có tốt không.”
“Rất tốt, không tốn sức anh quan tâm.” Lục Trăn nói không nên lời đến.
Anh phản ứng đặc biệt lạnh nhạt.
Daniel cúi đầu nhìn tài liệu, nhàn nhạt nói, “Buổi tối, cùng uống một chén đi.”
Lần này, Lục Trăn không cự tuyệt.
Daniel không yên lòng xử lý tài liệu Lục Trăn đưa tới, trên cơ bản, có thể phê duyệt đồng ý cho vay, Lục Trăn thầm nghĩ, chẳng lẽ dựa vào quan hệ thực sự có thể thông qua anh cảm thấy phần này tài liệu cũng không đầy đủ hết.