Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1392

Editor: thanh huyền

(ed: lần đầu ed cái đoạn nam nam này nên có gì không phải mong mọi người bỏ qua..)

Nam nhân hôn, luôn luôn mang theo bạo lực cùng huyết tinh, cấp thiết hình như cho tới bây giờ không tiếp nhận hôn, cái gì thương hương tiếc ngọc, cái gì ôn nhu cũng không ở dưới dưới suy nghĩ dưới, bọn họ chỉ biết là, đây là người bọn anh thích.

Lợi hại như vậy, người kiêu ngạo như vậy, chính hôn chính mình.

Bọn họ suy nghĩ đến, chỉ có chinh phục cùng cướp đoạt.

Đều muốn làm cho đối phương, thần phục với chính mình.

Đây đó đầu lưỡi dây dưa, hô hấp dồn dập, kịch liệt được hình như đói bụng mấy ngày, cấp thiết cắn nuốt thức ăn, tay Lục Trăn buộc chặt, đơn giản đem Nolan ôm vào trong ngực, tay Nolan cũng, ôm Lục Trăn.

Đây đó khí tức, đã sớm quen thuộc đến trong khung, như là anh túc, bọn họ trầm mê với loại này sẽ làm người ta nghiện vị đạo, không thể tự thoát khỏi.

Bọn họ trước đây cũng tiếp nhận hôn, chỉ là, nụ hôn này cùng trước đây không như nhau, trước đây Lục Trăn chưa bao giờ chìm đắm với loại cảm tình này, chỉ có một phương nóng, chẳng sợ chìm đắm với loại cảm tình này, Lục Trăn cũng sẽ không nói.

Đây là hôn tâm ý tương thông.

Canh ba nửa đêm, cô nam quả nam, lại là kiếp sau trùng sinh, vừa phát hiện tình cảm của mình, bầu không khí này liền lửa nóng.

Chờ Lục Trăn kịp phản ứng, anh đã đem Nolan áp ở trên giường bệnh, hôn nóng rực đã sớm dời đi, hai tay sớm đã có ý thức kéo bệnh phục Nolan thiếu tá, lộ ra lồng ngực thiếu tá chắc khêu gợi.

Lục Trăn không khống chế được, một đường theo lồng ngực hôn xuống, ở xương quai xanh cắn một ngụm, hai tay cấp thiết kéo y phục của anh, trên cánh tay Nolan có vết khâu, còn chưa có cắt chỉ, bị Lục Trăn cấp thiết cởi y phục, đụng đến vết thương trên cánh tay.

“Lục Trăn...” Thanh âm của anh mang theo vài phần khó chịu, Lục Trăn đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nhìn cánh tay anh, đã chảy ra máu, Lục Trăn cuống quít buông Nolan ra, quả thực không dám nhìn nữa.

Quanh năm rèn đúc lồng ngực vô cùng tinh tráng, bắp thịt hơi mỏng đều đều che phủ ở khung xương, thoạt nhìn vô cùng mê người, xương quai xanh cùng trong ngực có dấu vết cùng vết hôn, tình hình này, thế nào đều là mê người.

Nolan bất đắc dĩ nhìn anh, Lục Trăn đột nhiên cười, sờ sờ mũi, “Tôi hình như quá nóng nảy.”

Nolan, “... Có tự mình hiểu lấy là được.”

Lục Trăn quang minh chính đại nói, “Tiểu sinh được thừa dịp người ốm đau ở trên giường hạ thủ vi cường.”

Miễn cho ngày sau bị Nolan nghiền ép.

Khóe môi Nolan kéo kéo, xem như là rõ ràng nhất tươi cười, “Lục Trăn, tôi phát hiện ưu điểm lớn nhất của anh chính là có tự mình hiểu lấy.”(ed: buồn nôn quá)

Anh vậy mà biết chờ anh tỉnh lại, anh nhất định không cơ hội gì ở phía trên.

Lục Trăn đột nhiên ý thức được anh nói cái gì, thiếu chút nữa một cước đem giường bệnh đạp lật.

Lục ca ca làm một chuyện không phải đàn ông nhất, xoay người rời đi.

Tâm tình Nolan, vô cùng khoái trá.

Anh nhìn nhìn trên cánh tay, động thủ cởi ra vải xô, vừa mới cởi ra liền nhìn thấy Lục Trăn cầm vải xô cùng thuốc vào, “Anh đến phòng trực ban lấy?”

“Trách nhiệm bác sĩ cũng không biết chỗ nào đi, ca ca chính mình đi lấy.” Lục Trăn nói, qua đây giúp anh tẩy trừ vết thương, mới bôi thuốc, Nolan nhìn bộ dáng anh cúi đầu nghiêm túc, cảm thấy thương thế kia thực sự là đáng giá.

Cho anh băng bó kỹ vết thương, Lục Trăn cũng không đi, Nolan vừa nhìn thời gian, đã là nửa đêm hừng đông.

“Đã trễ thế này, anh đi về trước đi, tôi bên này cũng không chuyện gì, đã rất trễ.”

Lục Trăn nhàn nhạt nói, “Tôi cùng cậu đi, sáng mai tôi lại đi.”

Nolan ừ một tiếng, náo loạn một hồi, anh là bệnh nhân, ngủ được sớm, Lục Trăn một chút cũng không có buồn ngủ, nhìn dung nhan Nolan....
Bình Luận (0)
Comment