Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1430

Đoàn Lính đánh thuê đã có bốn người bị thương, những người khác đều ẩn núp vô cùng tốt, Hổ trầm giọng ra lệnh, “Tay súng bắn tỉa chuẩn bị, bắn rơi bọn chúng!”

Nhất định bọn họ phải đồng thời bắn ra, nếu bắn không trúng, người bắn tỉa phải chết, bởi vì để biết nguồn gốc máy bay trực thăng còn lại ở đâu, viên đạn có thể đánh bọn chúng thành tổ ong vò vẽ.

Lục Trăn không có lựa chọn.

Thương pháp của anh không có vấn đề, Lão Hổ cũng không có vấn đề, bắn rơi trực thăng không thành vấn đề.

Sáu người đồng thời nổ súng, bắn rơi bốn cỗ máy bay trực thăng.

Nolan vẫn tính toán cùng người liên hệ bộ quốc phòng tác chiến, nhưng mà, vẫn luôn không liên lạc được, cuối cùng, bộ tư lệnh cũng cho anh ra lệnh, để cho anh tại chỗ đợi lệnh, đợi cho máy bay ném bom oanh tạc sau sơn cốc, nhóm bộ đội đặc chủng tiến vào sơn cốc tìm tòi đạn hạt nhân.

Nolan vừa nghe, mặt mũi trắng bệch, lập tức lên một chiếc máy bay vận tải.

Quân nhân phục tùng mệnh lệnh là thiên chức, anh có thể không phục tùng, những bộ đội đặc chủng khác không thể không phục tùng, những người này lại không phải của thuộc hạ của anh, sẽ không nghe lệnh của anh, máy bay bay lên, bay về phía sơn cốc, phi công không biết anh muốn làm cái gì.

Lúc này, máy bay ném bom đã bắt đầu oanh tạc sơn cốc, đột nhiên, Nolan mở cửa cabin, nhảy dù rơi thằng xuống, một quả đạn bắn trúng cánh, phi công cũng không quan tâm nhiều, vội vàng thoát đi.

Sơn cốc một đống hỗn độn, khắp nơi là dấu vết oanh tạc.

Máy bay ném bom lượn vòng bầu trời ở sơn cốc, ai cũng sẽ không bất chấp đến đây lúc này, Hồng Sư chết rất nhiều người, hai tròng mắt Hổ đều đỏ, đột nhiên, một người chỉ vào Lục Trăn, “Karl, anh...”

Mỗi người đều ẩn nấp ở nơi khác nhau, sơn cốc này còn không tính thâm sơn rừng già.

Lục Trăn ẩn nấp nơi vừa vặn là một tảng đá, thời gian oanh tạc, bụi đất đá bay lên, vẻ mặt sửng sốt, anh nhìn thấy Nolan nhảy dù xuống, nhất thời quên che giấu mặt nạ da người trên mặt.

Bui đá đụng tới, da mặt của anh cũng rơi xuống.

Tiểu Báo rít gào, nòng súng đen huyền đối với Lục Trăn.

Anh ta tưởng Lục Trăn là nằm vùng, tiết lộ tình báo, phẫn nộ rất nhiều, đạn quét về phía Lục Trăn.

Lục Trăn phản ứng so với anh ta nhanh hơn, trên mặt đất lăn một vòng, cấp tốc ẩn vào trong núi rừng, Tiểu Báo nổ súng, máy bay ném bom đạn pháo cũng theo tới, tất cả mọi người che giấu đứng lên, “Anh ta là Lục Trăn, chó má đây biết rõ, tôi nhìn thấy mặt anh ta, anh ta mới là Lục Trăn...”

Hồng Sư một gã lính đánh thuê trước đây thấy qua diện mạo thật của Lục Trăn, đột nhiên gầm hét lên.

Hổ trầm mặt mày, “Các anh nhớ tới một cái nhiệm vụ khác của chúng ta?”

“Đương nhiên!”

“Rất tốt, người còn sống, đều nói một tiếng.”

Các đội viên của Hồng Sư nhất nhất báo cáo, còn có hai mươi tám người sống, bọn họ ẩn núp rất tốt, không có bị thương, Hổ trầm giọng nói, “Chúng ta phân thành hai tổ, tôi mang theo đạn hạt nhân rút lui khỏi, mặt khác một tổ do Tiểu Báo dẫn, truy kích Lục Trăn, giết không tha, quy củ cũ, rừng rậm này là thiên hạ của chúng ta.”

...

Thời điểm Nolan đến sơn cốc, tất cả người nơi này đều đi rồi, anh kiểm tra thi thể ở đây, thi thể không nhiều, cũng không có Lục Trăn, đáng chết này, anh ta rốt cuộc chạy đi đâu, đột nhiên anh nhìn thấy một vô tuyến điện, anh cuống quít cầm lên.

Tất cả mọi người của Hồng Sư có vô tuyến điện liên lạc, những người này chết, nhưng vô tuyến điện là một kênh, còn đang vang lên, Nolan theo vô tuyến điện nghe thấy thanh âm Hổ cùng Tiểu Báo, một nhóm người ở lại truy Lục Trăn, một nhóm người bảo hộ đạn hạt nhân.

Nolan nghe thấy Tiểu Báo báo cáo vị trí, Nolan muốn từ trên người nắm chắc thời cơ, đột nhiên phát hiện, thời điểm anh rớt xuống không có nắm chắc thời cơ, cũng sợ bị truy tung, chỉ có vũ khí, Nolan không có biện pháp báo tin người của anh.

Bình Luận (0)
Comment