“Đoán chừng là không tìm về được, cậu ta hẳn đã mất mạng.” An Tiêu Dao nói, nhất định là chết ở trong rừng rậm chỗ cạm bẫy của thợ săn rồi. Bọn họ đã mang Lục Trăn đi cũng sẽ không lại quay lại đây làm gì, trừ phi cần phải tìm đồ gì đó trọng yếu.
Trên người Lục Trăn có cái gì quan trọng đáng giá để bọn họ hành động lớn như vậy?
Dù cho bọn họ giết Lục Trăn, cũng chỉ khiến Vương bài trả thù toàn diện. Anh không tin, người mang Lục Trăn đi không đầu óc, không nghĩ tới những thứ này.
Morgan nghe mệnh lệnh, dẫn người rút lui. Máy bay trực thăng qua đây đón An Tiêu Dao, bọn họ làm việc rất chặt chẽ, thời gian cấp bách không kịp xử lý lợn rừng này. Nếu không, khả năng anh tìm cũng không được đạn.
An Tiêu Dao trở lại tổng bộ, Mục Vân Sinh cùng Long Tứ cũng cùng đi lên, “Làm sao vậy, phát hiện cái gì?”
“Tôi đoán là người trong quân đội Mỹ mang Lục Trăn đi.” An Tiêu Dao đi đến phòng tình báo, phát cho tất cả điệp viên nằm vùng chỉ lệnh bí mật, để cho bọn họ mật thiết chú ý hành động của các cơ quan, một khi có tin tức gì, phải thông báo cho anh biết ngay lập tức.
Mục Vân Sinh nói, “Cậu xác định vậy sao? Nolan và Lục Trăn ở cùng một chỗ, không có đạo lý gì người của quân đội sẽ mang Lục Trăn đi. Chẳng lẽ Nolan thiếu tá lừa gạt chúng ta sao?”
“Có lẽ chính anh ta cũng không biết.” An Tiêu Dao gõ mặt bàn, “Hiện nay tôi cũng chỉ là suy đoán, Long Tứ, cậu tiếp tục thăm dò phía phần tử khủng bố kia đi, cố chủ của đội lính đánh thuê Hồng Sư cũng rất khả nghi, chỉ là hiện nay còn chưa tìm được tung tích của cố chủ.”
Long Tứ gật đầu, “Có một chút việc tôi không nghĩ ra, nhiệm vụ chủ yếu của đám lính đánh thuê là bảo vệ tài sản cố chủ. Vậy việc Lục Trăn ẩn nấp trà trộn vào, dù cho bị bọn họ phát hiện, vì sao bọn họ lại chia binh làm hai đường truy Lục Trăn?”
“Nếu như tôi là thủ lĩnh đám lính đánh thuê, tôi khẳng định ra lệnh cho tất cả mọi người bảo hộ đạn hạt nhân lui lại, loại ân oán này, cũng phải chờ tới khi nhiệm vụ hoàn thành rồi lại chậm rãi giải quyết, nhiệm vụ quan trọng nhất cũng không phải là đuổi theo giết một người.”
“Các cậu không ai cảm thấy kỳ quái sao?”
Mục Vân Sinh than buông tay, “Có lẽ, bọn họ cho rằng lực lượng của mình nhiều người, hơn mười người bảo hộ đạn hạt nhân vậy là đủ rồi, cho nên, một đội người đuổi theo Lục Trăn?”
“Không có khả năng!” An Tiêu Dao nói, “Tình huống này không thể nào xuất hiện. Đám lính đánh thuê Hồng Sư là một đoàn đội lính đánh thuê thành thục, sẽ không làm những việc không hợp với lẽ thường như thế. Chỉ có thể nói rõ một việc, Lục Trăn cũng là mục tiêu của bọn họ.”
“Cho nên mới nói, đám lính đánh thuê Hồng Sư rốt cuộc là không phải chỉ nhận một nhiệm vụ mà còn là nhận hai nhiệm vụ từ cố chủ.”
Long Tứ liền nhanh đi ra ngoài, anh biết nên làm như thế nào. An Tiêu Dao cũng nhìn chằm chằm một điểm. Mục Vân Sinh chủ trì đại cục, anh đi tra tung tích cố chủ. An Tiêu Dao đứng chắp tay, đứng ở cửa sổ thủy tinh sát sàn, từ trên cao nhìn xuống thành thị bên dưới.
Nếu như Lục Trăn xảy ra chuyện gì, anh sẽ không tha thứ cho chính mình.
Mục Vân Sinh nói, “Đừng như vậy, đây cũng không phải lỗi của cậu, tôi cũng tán thành cách làm của cậu, đây là quyết định chung của chúng ta.”
“Chúng ta cũng đã sai rồi.” An Tiêu Dao cười khổ nói, “Chúng ta không thể thay thế Lục Trăn đưa ra quyết định gì, cũng không thể mặc kệ cậu ấy chịu khốn cảnh gì, cậu ấy và Nolan như thế nào, là chuyện của bọn họ, chúng ta chỉ cần cậu ấy bình an là được, tại sao tôi lại ngu xuẩn như vậy.”
Loại tự trách này, như xương cá, nghẹn ở trong yết hầu.
Mục Vân Sinh nói, “Lần sau không được đưa ra lý lẽ này nữa, đừng tự trách mình nữa, điều quan trọng nhất bây giờ chính là phải tìm được cậu ấy.”
So với Vương bài, phía Nolan cũng không tốt hơn là bao. Quả thực có thể nói là anh đang điên cuồng, anh vẫn ở phái người tìm kiếm Lục Trăn, mặc kệ Hạ Thanh Cố Thất Thất hay là người bí mật nào khác.