Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1672

"Người nếu như nhìn thấy Sofia kia, người gặp mặt nói một tiếng với bọn họ thông gia ha, đương nhiên, người nên biết nhà anh nữ nhi duy nhất chính là Sofia, không thể nào là vợ của người phải không? Cho nên, mammy người thông minh như vậy hẳn là đoán được, ngàn vạn đừng nóng giận, muốn tôn tử, cùng lắm thì sau này con công nghệ cao cho người chỉnh một, được chỉnh một ra, qua năm ăn tết tới tảo mộ cho người các phải không, nếu không, sau này lẻ loi hơn khó chịu a."

Lục Trăn nói liên miên cằn nhằn một trận, vốn tâm tình yên lặng, nói nói, nhịn không được bi thương, thanh âm của anh cũng chậm rãi thấp đi, người cũng buồn bã ỉu xìu, không nhúc nhích đứng ở trước mộ bia, liên có người đến gần cũng không biết.

Chờ Lục Trăn phát hiện, người nọ đã đứng ở bên cạnh anh.

Chính là Nolan.

Anh trán còn chưa có cắt chỉ, thoạt nhìn lại một chút cũng không nhếch nhác, người thoạt nhìn rất tinh thần, phảng phất là tâm sự lâu dài tới nay hiểu rõ, người cũng thần thái sáng láng ư, Lục Trăn thầm nghĩ, lão tử cảnh giác bây giờ là càng ngày càng thấp.

Một người sống ở trước mặt anh mới phát giác, nếu là mới vừa có người ở sau lưng của anh phát bắn lén anh còn có mệnh sao?

Cũng không biết anh đứng bao lâu, nghe bao nhiêu ngu ngốc, anh cảm thấy anh hôm nay nói chuyện có chút ngu ngốc, một điểm tiêu chuẩn cũng không có, chỉ do nói đúng là mê sảng.

"Anh thế nào còn chưa đi?" Lục Trăn hỏi, có chút chột dạ, nhớ tới tình cảnh ngày đó, khó có được quẫn bách, anh đánh chết không thừa nhận mình là xấu hổ.

"Tôi biết cậu hôm nay nhất định sẽ tới." Nolan nói, "Tướng quân Green cùng phu nhân Green hạ táng ngày đầu tiên, con của bọn họ sao có thể vắng họp, tôi cố ý tới tìm cậu."

"Lại nói..." Nolan dừng một chút, con người xẹt qua tiếu ý, nhanh Lục Trăn bắt không được, "Tôi nhớ cậu với tôi giới thiệu không rõ lắm, tôi có tất muốn đích thân đến tự giới thiệu một tiếng."

Lục Trăn đầu đầy vạch đen, quả nhiên loại ngu ngốc này bị người nghe thấy được.

Nolan chững chạc đàng hoàng đối với mộ bia nói, "Tướng quân Green, phu nhân Green, mời các người yên tâm đem Allen giao cho tôi, tôi sẽ chiếu cố cậu ta thật tốt."

Lục Trăn hất ta Nolan, một cước đá đi, thẹn quá hóa giận rống to hơn, "Lão tử lại không phải nữ nhân, làm chi dùng loại khẩu khí buồn nôn này đi cùng lão tử nói chuyện, đáng đánh đòn phải không?"

Nolan sớm có phòng bị, linh xảo tránh công kích của anh, lại bổ một đao, "Cha mammy thấy chúng ta ở đứng chung một chỗ, tôi nghĩ bọn họ sẽ minh bạch ý tứ của tôi."

Nolan là điển hình người phương Tây, mặc dù gầy gò một ít, nhưng khung xương to, lại cao, vóc người tất nhiên là không cần phải nói, tuy nói không khôi ngô, nhưng tuyệt đối thoạt nhìn nếu so với Lục Trăn cường tráng nhiều lắm.

Lục Trăn tướng mạo bị thua.

Lục Trăn chưa bao giờ ở trên đầu lưỡi chịu thiệt quá nhiều, anh cười cười, kia gọi một phong độ nhẹ nhàng, ngả ngớn câu Nolan cằm, "Tiểu mỹ nhân, tôi nhớ anh chưa quên người đang trong phòng cấp cứu nói đi."

Nolan giả ngu, mờ mịt vô tội, "Tôi nói cái gì?"

"Chờ anh được rồi, anh trên hay tôi trên.” Lục Trăn nhắc nhở anh, một tay ở trên mặt anh xẹt qua, điển hình hoa hoa công tử đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng, "Anh xem, tôi coi anh là thành tức phụ nhi giới thiệu, tiểu mỹ nhân anh một điểm tự giác cũng không có."

"Tôi chưa từng nói lời như vậy."
Bình Luận (0)
Comment