Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1689

Nhưng bọn họ đích thực là phần tử khủng bố.

Bọn họ là phần tử khủng bố buôn bán vũ khí sở hữu, bởi vì có bọn họ, phần tử khủng bố luôn có vũ khí cuồn cuộn không ngừng đến cùng bọn họ đối nghịch.

Lục Trăn miệng trương trương, "Nói thật, tiểu mỹ nhân, một lần kia anh không bắt tôi, tôi rất kinh ngạc, bởi vì kia nguyên bản chính là tiểu sinh thiết hạ một cục, nghĩ lấy một tình báo, ai biết, anh vậy mà không bắt tôi, anh có biết như vậy đã lãng phí bao nhiêu khí lực của tôi không?"

Nolan, "..."

"Tôi thật tâm không hi vọng nhiệm vụ sau này của anh sẽ có thể khiến chúng ta đụng chạm với nhau. Nếu là đụng phải, thương vong khó nói, vương bài lớn như vậy, tôi không có khả năng khống chế thủ hạ mọi người, trên chiến trường, đạn không có mắt, nó bay hướng nào, tôi cũng không biết."

"Nói không chừng, một ngày nào đó anh đánh chết một huynh đệ tốt của tôi, hoặc là một huynh đệ của tôi sẽ đánh chết huynh đệ của anh. Loại chuyện này nhiều vô kể, chúng ta lại có thể đi được an tâm được sao? Anh là bộ đội đặc chủng, muốn vào bộ đội đặc chủng, muốn chống khủng bố, tôi không ý kiến, thứ duy nhất tôi thỉnh cầu anh chính là trên đời có nhiều phần tử khủng bố như vậy, anh đi xử lý hết bọn họ đi, đừng động đến lĩnh vực của bọn tôi."

"Anh xem trước đây tôi cùng anh bắt giấu lâu như vậy, đó là tình thú, tôi nguyện ý cùng ngươi chơi, nhưng lớn một tổ chức như vậy, cũng không phải là có thể đùa."

Đây là lần đầu tiên Lục Trăn cùng Nolan nói về sự nghiệp của bọn họ.

Cũng là lần đầu tiên, có yêu cầu với Nolan.

"Đây là lời thật lòng sao?"

"Đúng vậy." Lục Trăn gật đầu nói, "Chẳng sợ tôi có một ngày chết đi, tôi cũng hi vọng, các anh em của tôi cùng anh có thể sống chung hòa thuận với nhau..."

"Lục Trăn!" Nolan hét lớn, đột nhiên tử khấu cánh tay anh, hai tròng mắt trầm lệ, "Đừng nói lời như thế."

"Được, tôi không nói." Lục Trăn cũng không muốn mất hứng, mỉm cười nói, "Anh xem, thân phận của chúng ta là như vậy, ai cũng sẽ không vì ai mà thay đổi, đã như vậy, tự điều hòa đi."

"Trong tương lai không lâu, bộ đội đặc chủng nhất định sẽ cử ra một đội tinh anh chuyên môn vây quét bọn tôi. Tôi chỉ hi vọng, trong đội ngũ đấy sẽ không có anh."

...

Tôi không muốn trong mấy năm còn lại chúng ta sẽ gặp nhau trên chiến trường.

Tôi cũng không nghĩ, trong sinh mệnh còn lại, có một ngày sẽ cùng anh xung đột vũ trang.

Nếu là có một ngày, anh làm thương tổn các anh em của tôi, mặc kệ anh là ai, có phải người yêu của tôi hay không, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh. Tôi không hi vọng có một ngày như vậy, tôi không phải muốn là người ở giữa khó xử. 

Không hề nghi ngờ, tôi nhất định sẽ không chọn anh.

"Tôi đáp ứng cậu." Nolan trầm giọng nói, đột nhiên ôm Lục Trăn  vào trong lòng. Nolan phất đi vài sợi tóc, ôn nhu hôn vào mắt anh "Tiểu Trăn, cậu không muốn tôi làm gì tôi sẽ không làm cái đó."

"Tại sao anh muốn đi Prague?" Lục Trăn nhịn không được hỏi, giọng điệu có một chút ủy khuất.

"Bước tiếp theo của phòng làm việc chống khủng bố chính là nhìn chằm chằm vào vương bài. Đây là mệnh lệnh bí mật từ trên hạ xuống. Nếu tôi tiếp tục ở lại phòng làm việc chống khủng bố, đó chính là luôn cùng bọn cậu đụng mặt. Tôi không quan hệ, nói thực sự, tôi không quan tâm cùng các cậu đụng chết."

"Chỉ là, như lời cậu nói, đây cũng không phải là mục tiêu của tôi. Tôi một lòng làm việc cho chống khủng bố, không có nhiều góc nhìn giống cậu như vậy, tôi cũng không thích hợp làm việc ở hoàn cảnh quá phức tạp, tôi thích hợp nhất với nhiệm vụ một mệnh lệnh một hành động, cho nên tôi mới tòng quân."
Bình Luận (0)
Comment