"Không thể nghe theo mệnh trời, nhân định thắng thiên, nói không chừng, một ngày kia tôi liền phá tan cổ bình, đây là việc sớm muộn gì cũng tới, tôi sẽ không nhụt chí, anh cũng không cần nhụt chí. Đương nhiên, tôi cần anh phải phối hợp cùng tôi. Gần đây khí trời không tốt, độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày lại lớn, tôi biết anh đã lâu không bị cảm nhưng bây giờ thân thể của anh rất đặc thù, sự miễn dịch không tốt lắm, rất dễ nhiễm cảm mạo, nên anh nhất định phải chú ý tránh gặp loại tình huống này, tận lực ở trong phòng, không nên tham gia hoạt động ngoài trời, chú ý ăn mặc ấm một chút, đừng như trước thời trang hơn thời tiết." Tiểu Tuyết vừa cười vừa căn dặn, "Nếu anh bị cảm, tôi cũng không thể chữa được."
"Yên tâm đi, lời dặn của bác sĩ vĩ đại, tôi nào dám không nghe chứ. Tôi sẽ không để mình gặp chuyện không may đâu. Cô nói tôi có thể sống nhiều nhất là năm năm nữa, tôi đều muốn dùng năm năm này chăm sóc cho tiểu mỹ nhân của tôi, sao có thể mới nửa năm liền chết được." Lục Trăn mỉm cười nói.
Trong lòng Tiểu Tuyết cảm thấy đau, cầm tay anh nói "Đi nghỉ ngơi đi."
"Tôi tới là có chuyện muốn nói với cô. Trước khi Hạ Phong chết có lời muốn nhắn nhủ cô." Lục Trăn luôn mãi do dự, còn chưa quyết định là nói cho Tiểu Tuyết, căn bản khi Hạ Phong chết có liên quan tới Lục Trăn nên anh cũng không nghĩ nhắc tới, chỉ là dù sao thì ông ta cũng là cha của Tiểu Tuyết.
Người chết vì đại, dù cho ông ta để lại cái gì cho con gái của mình, cũng là một phần tâm ý của ông ấy, mặc dù bây giờ Tiểu Tuyết chẳng phải lo nghĩ chuyện ăn mặc gì cả.
"Ông ấy nói cái gì?" Hiển nhiên Tiểu Tuyết rất cảm động, kinh hỉ hỏi.
Lục Trăn vừa cười vừa nói "Ông ấy nói ở trạm xe lửa trung ương để lại đồ cho cô, hòm giữ đồ 33, mật mã cô biết."
Tiểu Tuyết nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, đây là một loại lời nói ám thị "Tôi đã không ở cùng ông, đã nhiều năm như vậy, thấy cũng không thấy được ông lo lắng cho con gái, mặc kệ để lại thứ gì, tôi cũng không hiếm lạ hắn."
Lục Trăn chậm rãi nói, "Dù sao cũng là một phần tâm ý của ông ấy, cô nên đi xem đi."
"Được, tôi sẽ đi." Tiểu Tuyết cũng không muốn nói đề tài này, Lục Trăn cũng không muốn đề cập cái gì nữa, liền khẽ nói, "Chuyện của tôi, thực sự cô không cần quá bận tâm, cô nên về nhà đi, bên kia còn có người đang chờ cô đấy."
Tiểu Tuyết ngẩn ra, nắm chặt tay anh "Trong lòng tôi hiểu rõ."
Trong vòng ba ngày, nội bộ Ngân Vân có một cuộc cải cách lớn, đội ngũ quản lý một lần nữa được thay đổi. Một lần nữa Lục Trăn một lần nữa nhét rất nhiều kỹ sư vào trong công ty. Thời đại này là thời đại khoa học kỹ thuật, công trình của vương bài còn nhiều, tùy tiện cũng có thể phân phối, chỉ cần có điều kiện, bất kể là ở vương bài, còn là ở New York, cũng có người nguyện ý đến làm.
Dù sao, cũng không phải là người nhiều như vậy nguyện ý tịch mịch đến làm việc, bọn họ cũng hy vọng có thể có một gia đình, làm việc cũng hài lòng, cho nên, có một nhóm người nguyện ý ở New York làm việc.
Mấy ngày nay, Nolan trở thành tài xế riêng cho Lục Trăn, đưa đi đón về. Tất cả mọi người cho rằng bọn họ là một đôi, có một vài cổ đông nhìn thấy mặt Nolan, cũng không xa lạ gì.
Nhưng mà, chờ bọn họ nhìn thấy Nolan mặc quân phục lục quân lúc xuất hiện ở trên ti vi, trên mặt đám cổ đông kia thực sự quá đặc sắc.
Một nhóm người sâu bọ ở tầng lớp lãnh đạo bị thanh trừ, phòng làm việc chống khủng bố đã lập công lớn, đương nhiên phải có người ra gánh vác, loại chuyện này vốn đều là Michael đảm đương, nhưng mà, Michael đang bị thương, có rất nhiều người dòm ngó vị trí vẻ vang này, nhưng bọn họ cũng không phải người của gia tộc Shawn.
Nolan phải thay thế Michael muốn làm một lần, gương mặt của trung tá tiểu mỹ nhân rất ít xuất hiện trước công chúng. Tùy ý ký giả chụp ảnh, toàn bộ hành trình trừ mấy vấn đề quân sự, những vấn đề khác một mực không trả lời.