"Anh ta biết cô còn sống không?"
"Tôi không gặp anh ta." Tiểu Tuyết nhàn nhạt nói, "Ở trong lòng anh ta, tôi đều chết nhiều năm như vậy, cũng cũng không cần phải cho anh ta biết, Phương Đông rất chuyên tình, nếu không phải anh ta chân chính thích người, anh ta sẽ không mang bên người, cũng sẽ không ôn nhu như vậy, tim của anh ta đã thuộc về người khác, không thuộc về tôi, tôi không muốn anh ta khó xử, cũng không muốn tổn thương người phụ nữ kia, cô ấy thoạt nhìn rất thiện lương."
"Vậy cô làm sao?" Lục Trăn hỏi, cực kỳ đau lòng.
Đặc biệt là giọng nói của Tiểu Tuyết yên lặng như vậy, anh càng chịu không nổi, đây là một đời hạnh phúc của cô, tại sao có thể qua loa như thế.
"Không có tình yêu, thì tôi không thể sống sao?" Tiểu Tuyết mỉm cười, "Tôi lại không phải là vì tình yêu mà sống, không sai, tôi đích xác rất yêu anh ta, chỉ là, tôi rời đi khỏi cuộc sống của anh ta đã hơn mười năm, quá lâu, lâu đến tôi cũng không biết, bây giờ tôi còn quen thuộc anh ta hay không, còn có thể cùng anh ta qua một đời hay không, bây giờ anh ta đã có người yêu của mình, tôi hà tất đi phá hư bọn họ."
"Lục Trăn, không phải là tất cả mọi người có thể giống anh cùng Nolan may mắn như nhau, vòng vòng vo vo, tha một vòng tử lớn, lại trở về ban đầu, tôi sợ chúng tôi sẽ không được ban đầu, tôi cũng không có lòng tin."
"Mười năm, dài dằng dặc, thay đổi rất nhiều thứ."
Giọng nói của Tiểu tuyết rất yên lặng, ánh mắt lại hơi ửng đỏ, Lục Trăn đột nhiên đem cô ôm chặt. Mấy người bọn họ xưa nay đều rất đau Tiểu Tuyết, đều muốn cô có được hạnh phúc, cho dù là không từ thủ đoạn cũng tốt.
Đây là hạnh phúc thuộc về Tiểu Tuyết.
Phần yêu này, không thể thuộc về người khác.
"Cô phải có được mong muốn của cô, tôi thề." Lục Trăn khẽ nói.
Tiểu Tuyết mỉm cười, chuyện tình cảm, cũng không phải là muốn, là có thể đạt được, nếu là như vậy, trên đời lấy ở đâu nhiều nam nữ si tình như vậy.
"Được rồi, không nói chuyện này, trước mắt trọng tâm của tôi, đều ở trên người của anh, trước đem bệnh của anh giải quyết tốt, những chuyện khác lại nói sau." Giọng nói của Tiểu Tuyết yên lặng, "Đừng nhúng tay chuyện này, tôi sẽ xử lý tốt."
Lục Trăn gật gật đầu, "Cô yên tâm, tôi sẽ không nhúng tay."
Đương nhiên, đây cũng chỉ là lấy lệ Tiểu Tuyết mà thôi, trong lòng nghĩ lại là một chuyện khác, nếu thật Phương Đông yêu người khác, Tiểu Tuyết làm sao bây giờ? Tối thiểu muốn cho Tiểu Tuyết một cơ hội cạnh tranh công bằng.
Tối thiểu, muốn cho anh ta biết, Tiểu Tuyết còn sống.
Đã nhiều năm như vậy, Phương Đông cũng phải biết, Tiểu Tuyết còn sống, nếu không với anh ta cũng không công bằng, đối với Tiểu Tuyết càng không công bằng, nếu là biết Tiểu Tuyết còn sống, anh ta còn lựa chọn người khác, Tiểu Tuyết cũng sẽ không quá tiếc nuối.
Tối hôm đó, Lục Trăn lợi dụng tình báo của mình đi thăm dò Phương Đông chuyện này, bên cạnh anh ta đích xác có một phụ nữ, là một người họa sĩ Hoa kiều, dụi dàng ngọt ngào, khí chất cùng Tiểu Tuyết rất tương tự, nhưng Tiểu Tuyết thiếu cái loại phong khinh vân đạm cùng cơ trí đó.
Cô ấy đối với Phương Đông có ơn cứu mạng, ba tháng trước, Phương Đông cùng Mafia đàm phán, bị trọng thương, lúc đó rời đi, được người nhà họa sĩ cứu, về sau, hai người qua lại là hơn.
Triển lãm tranh của cô ấy, Phương Đông đi cổ vũ qua mấy lần, hai người cảm tình tiến triển cũng rất bình ổn.
Không có gì gấp gáp, tế dòng nước lớn lên.
Lục Trăn lập tức nhíu mày, cụ thể cũng tra không được, Lục Trăn theo trong di động lấy ra một tấm hình, dùng một cái điện thoại di động khác, gửi đến trên di động của Phương Đông, không được một phút đồng hồ, điện thoại của anh ta liền vang lên.
Lục Trăn cười, làm bọn họ chuyến đi này, 24h đồng hồ cũng sẽ không tắt máy.
Phương Đông nhận được hình ảnh, cũng trở về rất nhanh.
Điện thoại vang lên một lần, anh không tiếp.