Phương Đông lại hiểu lầm lời của cô, cho là anh hoàn toàn không thể cùng Lục Trăn đánh đồng, những lời này đối với Phương Đông mà nói, quả thực tru tâm, Tiểu Tuyết hiểu biết ý người, tâm tư linh lung, thấy sắc mặt anh kịch biến, cũng biết anh có chỗ hiểu lầm.
Cô cuống quít giải thích, "Phương Đông, anh ta với em mà nói, ý nghĩa giống như em đối với Thần Hi và Xanh, mười năm này, bọn em sống nương tựa lẫn nhau, anh có thể hiểu sao? Năm đó bọn họ cứu em chỉ là cử thủ chi lao. Lại rước lấy họa sát thân, năm đó bọn họ còn cái gì cũng không có, chỉ là một đàn nhiệt huyết lính đánh thuê, khắp nơi bị người đuổi giết, lại mạo hiểm bị bạch nhân truy sát nguy hiểm, mang theo em xung quanh cầu y, theo Bắc Phi mãi cho đến Đông Âu, cuối cùng đến Na-uy tìm được một danh thầy thuốc tốt, đem em chữa cho tốt."
"Bình thủy tương phùng, bọn họ không có nghĩa vụ làm như vậy, nếu như không có bọn họ, em đã sớm chết, gì có em ngày hôm nay, bây giờ, anh ta gặp nạn, em sao lại ngồi yên không lý đến, mặc kệ chính em có bao nhiêu chuyện trọng yếu, em cũng có thể để ở một bên."
Bọn họ là bằng hữu, cũng là thân nhân, qua nhiều năm như vậy, vẫn sống nương tựa lẫn nhau.
Thân mật được không thể phân cách.
"Em là nói, em với anh ta không có tình yêu, chỉ có thân tình cùng ân tình?" Phương Đông nhạy bén nắm lấy ý tứ Tiểu Tuyết trong lời nói, những thứ ấy âm u tối nghĩa tan thành mây khói, nhìn quanh gian, thần thái sáng láng.
Tiểu Tuyết ôn nhuận cười, "Anh ta là người nhà của em."
Đơn giản một câu nói, cũng nói quan hệ giữa bọn họ.
Phương Đông thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không cam lòng, nam nhân kia tám phần là cố ý kích thích anh, may mắn anh quay đầu lại, bằng không, anh cũng không biết chính mình sẽ lỗi mất cái gì. Tiểu Tuyết cúi đầu, ngón tay bất an dây dưa cùng một chỗ.
Cô thấp thỏm hỏi, "Anh cùng cô ấy thế nào?"
Phương Đông thân thủ, chế trụ hông của cô, đem cô mang đến trên người mình đến, làm cho cô an tọa ở trên chân của mình, Tiểu Tuyết cuống quít ôm cổ của anh, tránh cho chính mình té ngã, ôm ấp này, đến nay vẫn sẽ làm bên má cô đỏ lên, tim đập rộn lên.
Trong lồng ngực một khắc kia, cấp thiết muốn nhảy ra bộ ngực.
"Anh thực sự là một đứa ngốc." Phương Đông ôm cô thở dài một tiếng, vô cùng thân thiết hôn vào trên môi của cô, ôn nhu triền miên, chóp mũi cọ gương mặt cô, vô cùng thân thiết đến cực điểm, "Từ thủy tới chung, anh cũng chỉ có em."
Tiểu Tuyết kinh ngạc nhìn anh, trong mắt giấu không được khiếp sợ, cô cho rằng, Phương Đông có người khác, vội vã hồi Pháp, cũng là cùng nữ nhân của anh gặp nhau, lo lắng nữ nhân của anh, không ngờ, anh lại nói ra một câu nói như vậy.
"Em cho rằng..."
"Chúng ta đều là đứa ngốc." Phương Đông cười khổ, đem chuyện giữa anh và Trình Mịch, từ đầu chí cuối nói cho Tiểu Tuyết, không có một chút lừa gạt, Tiểu Tuyết đau lòng đến cực điểm, vì sao Phương Đông đáp ứng nữ nhân khác, muốn thử một lần, cô hiểu được.
Anh chỉ là muốn muốn một người đến cùng.
Nếu không phải Tiểu Tuyết, ai cũng có thể.
"Xin lỗi." Tiểu Tuyết hôn anh, vẫn đang nói xin lỗi, Phương Đông ánh mắt đựng đầy sủng nịch, dung túng cô tất cả lờ đi, anh đột nhiên tin một câu nói, duyên phận là của ngươi, cuối cùng là ngươi.
Mặc kệ đi rất xa rồi, trái đất tròn, cuối cùng chung quy trở lại bên cạnh ngươi.
Tiểu Tuyết với anh, chính là một người như thế.
"Chờ em đem chuyện bên này kết thúc, cùng anh về nhà, được không?" Phương Đông nhắc tới yêu cầu, anh không để ý, Tiểu Tuyết anh đi cứu người trọng yếu, anh thậm chí cảm kích những người đó, bởi vì bọn họ, Tuyết nhi anh có thể sống được, thả quá được cũng không tệ lắm.
Sắc mặt hồng hào, thân thể khỏe mạnh.
Cũng cảm kích những người đó, anh đã không gặp mười năm, bây giờ quý trọng cô.