Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1824

Cố Thất Thất bấm điện thoại của An Tiêu Dao, đầu điện thoại  bắt máy ngay truyền đến là một giọng cười ấm áp, “Bảo bối, thật lạ, hôm nay lại gọi điện cho anh, đừng có hỏi anh Long Tứ ở đâu, anh thật không biết.”

“Em không hỏi Long Tứ.” Cố Thất Thất nói, “Anh đang ở đâu?”

An Tiêu Dao nhàn nhạt cười nói, “Không có việc gì làm, anh đến tòa thành dạo một chút. Vừa mới nhận được điện thoại, Hạ Thiên đi qua khảo sát, tên này thật ghê gớm, bọn anh đang ở gần đây, thuận tiện đến tòa thành cho hắn lấy lễ vật khắp nơi như nhau.”

Cố Thất Thất giật mình, nếu không phải tin tưởng An Tiêu Dao, cô cho rằng, An Tiêu Dao đang cố ý lừa cô, cô sẽ cho rằng chắc anh ta điều tra được Hạ Thanh đi trộm bảo bối của anh ta, cho nên mới trở về tòa thành.

Không  phải oan gia không chạm trán, chắc là như thế đi.

“Anh còn bao lâu nữa thì đến tòa thành.”

“Hơn một tiếng nữa.” An Tiêu Dao kinh ngạc hỏi, “Làm Sao vậy?”

“Thanh đi trộm bức tượng điêu khắc.”

An Tiêu Dao dừng một chút, Cố Thất Thất nghe thấy như tiếng anh cười trong điện thoại, “Người phụ nữ này thật to gan, anh đoán em không phải vì muốn báo cho anh biết nên mới điện thoại.”

“Tiêu Dao, đừng làm khó dễ cô ấy.” Cố Thất Thất giọng lành lạnh, chỉ là giọng điệu có chút khó xử.

An Tiêu Dao không nói chuyện, đạp mạnh chân ga, tăng nhanh tốc độ, một lúc lâu, anh mới nhẹ giọng nói, “Thất Thất, chuyện này không biết là ai đang làm khó ai, nếu đổi lại là người khác, em có quản không?”

“Nhưng cô ấy là Thanh.” Cố Thất Thất khẳng khái nói, “Chỉ là một bức tượng ngọc thôi mà.”

“Chỉ là một bức tượng ngọc…” An Tiêu Dao cười, “Em đã quên, vì bức điêu khắc này, Long Tứ thiếu chút nữa mất một cánh tay.”

Cố Thất Thấy bị câu nói của anh làm cho không nói lên lời, không biết phải làm gì tiếp theo, Long Tứ thường xuyên trộm bảo vật, nhât định là nguy hiểm, cô cũng không biết đã nói Long Tứ bao nhiêu lần rồi, nhưng anh ta không nghe lời.

“Em không biết cơ quan trong tòa thành, hồi bé cùng Lục Trăn chơi đùa trong đó mấy lần, không đi sâu vào trong đó, sau khi lớn lên, vẫn chưa thử qua. Em cũng không biết cơ quan mật thất trong đó có cái gì, nhưng em biết, vô cùng đáng sợ.”

“Tiêu Dao, nếu là người khác, hà tất em phải quản, Thanh ở trong lòng em, cùng mọi người quan trọng như nhau, em nghĩ sau khi về căn cứ, không biết phải mở miệng như thế nào với cô ấy, nói rõ mọi việc, em không muốn cô ấy bị thương.”

“Cái chính là em không muốn mọi người bị thương.”

Cô bị kẹp giữa như nhân bánh bích quy.

Cố Thất Thất vẫn luôn bị kẹp ở giữa, khó đạt được công bằng, chỉ cần không phải liên quan đến tính mạng, cô cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt, bây giờ, đó không phải là việc có thể đùa giỡn.

“Em ngày mai sẽ đến Nga, anh muốn em nhìn cô ấy bị thương sao?”

An Tiêu Dao đã đến đầu đường, xa xa đã nhìn thấy tòa thành, sắc mặt lành lạnh, giống như đêm đen, không nhìn thấy anh đang nghĩ gì, “Thất Thất, anh hi vọng em nhớ em là ai.”

Nói rồi anh cúp điện thoại, đạp mạnh chân ga, xe phóng như bay trên đường, thẳng đế n tòa thành.

Xe dừng lại ở cổng thành, An Tiêu Dao ấn vào máy kiểm tra vân tay, thuận lợi tiến vào tòa thành, người tổng quản cuống quýt nghênh đón khi thấy anh, An Tiêu Dao bước lên trước, anh đã điện thoại cho ông ta, ông đã chuẩn bị tâm lý nghênh đón.

Chỉ là, không ngờ anh tới nhanh như vậy.

“An tiên sinh, ngài là muốn…”

An Tiêu Dao ngẩng đầu, cắt ngang lời của ông, “Có gì xảy ra ở tòa thành này không?”

“Khác thường? Không có a…” Người tổng quản nhẹ giọng nói, sau đó nghĩ nghĩ, lại nói một câu, “Vừa quản chế hình ảnh có chút tạp âm, mười giây liền sửa xong, chúng ta đã phái người đi tuần tra, gần đây đường bộ không quá ổn định, chắc là không có vấn đề gì.”
Bình Luận (0)
Comment