Đặt ở chỗ này, nơi không thấy mặt trời, Hạ Thanh cơ bản có thể xác định, cô là người duy nhất có thể xông vào đây, phàm là những người trộm đạo, ít nhất cũng có thể giám định ra một hai bút tích của các tác giả cổ vật, việc này nếu tuyên dương ra ngoài.
Nhất định sẽ dấy lên sóng to gió lớn.
Trừ những bức họa trên tường, Hạ Thanh dời tầm mắt đi chỗ khác, các thùng rỗng ở phía trên có rất nhiều bình hoa cùng bộ đồ trà, trong bình hoa của nước ngoài cũng có, niên đại nghìn năm, so với phía ngoài cửa bình hoa này quý báu hơn.
Đặc biệt có cái ghế tựa, Hạ Thanh chưa từng thấy.
Mặc dù không có giới thiệu tỉ mỉ, cô cũng có thể nhìn ra, thực sự là đồ cổ hiếm thấy.
Còn có mấy bộ thời trung cổ của hoàng thất Châu Âu như bộ bàn trà, các loại đều hoa lệ, thật thu hút mắt người nhìn.
Một mặt khác là một ít châu báu quý báu, châu báu tùy tiện như nhau, đều vô cùng quý giá, bọn họ cất giữu tranh chữ châu báu so đo nhiều, cái khác đồ cổ, chỉ là có một hai thứ hiếm thấy.
Có một cái giá cất giữ ngọc, Hạ Thanh nhìn thấy một vật không quá quen thuộc, cầm lên vừa nhìn, khoảng chừng 40 cm, năm đầu rồng tụ lại, lại là một khối ngọc tỷ, có vẻ như thời Tần Thủy Hoàng, Hạ Thanh bật thốt “Ông trời của tôi…”
Khối ngọc tỷ thời lịch sử Trung Quốc, di chuyển theo nhiều thời kỳ, theo đó xuất hiện, vẫn bị người khác tranh đoạt, mọi người đều nhất trí cho rằng, có được báu vật là ngọc tỷ mới là hoàng đế. Người ta tranh đoạt 2000 năm, thỉnh thoảng xuất hiện, thỉnh thoảng lại mất tích.
Căn cứ vào sổ sách ghi chép, lần cuối cùng xuất hiện là ở trong tay Thành Cát Tư Hãn, về sau liền không thấy tung tích, làm người ta tiếc hận, vẫn cho là, sẽ không có ai biết, ngọc tỷ quốc bảo này rốt cuộc ở chỗ nào.
Không ngờ vậy mà giấu ở nơi này.
Chủ nhân của tòa thành này là thần thánh phương nào, có thể trộm được loại trân phẩm này.
Cô đánh đố, nơi đây giấu bảo vật trong phòng, đối với thế giới này nhất định là một kỳ trân.
Những nhà giám định chuyên gia cũng chưa từng thấy ngọc tỷ quốc bảo đời Tần, cho nên cũng không người nào có thể xác định được đâu là thật hay giả, Hạ Thanh phán đoán theo năm, trong trí nhớ xem văn thư ghi chép, nếu không sai, đây chính là ngọc tỷ truyền quốc.
Nếu là xuất hiện ở nơi quen thuộc, không biết sẽ khiến bao nhiêu người điên cuồng cướp giật.
Hạ Thích thích thú vuốt ve ngọc tỷ không nỡ buông
Cô cũng có thói hư tật xấu, Hạ Thanh cũng muốn trộm.
An Tiêu Dao tự tiếu phi tiếu nhìn Hạ Thanh trong màn hình, nếu là trộm bình thường, đã sớm đem ngọc tỷ này trộm lấy, nhưng mà, Hạ Thanh cũng không phải là người tham lam, cô chỉ lấy một thứ không được bắt mắt cho lắm, muốn lấy nó.
Trôm ngay thẳng sẽ không tham lam, đại đo số trộm ngay thẳng đều là những chuyên gia thẩm định nghệ thuật.
Ngọc tỷ này là hai năm trước anh và Long Tứ tìm thấy từ một cổ mộ, lúc đó là ngoài ý muốn, mộ cổ này cũng không phải là của Thành Cát Tư Hãn, chỉ là một ngôi mộ rất bình thường, bên trong như thế lại có cơ quan quan trọng, nhưng lại là một ngôi mộ của người vô danh.
Điều đó thật bất ngờ.
Long Tứ nói, trộm đạo Trung Quốc thường là những ngôi mộ vô danh, thường thường sẽ vô tình phát hiện.
Bởi vì không có người đi trộm đạo, dù cho trộm tứ phương, cũng là đồ cổ.
Lúc đó, nghĩ giao cho bảo tàng Trung Quốc, nhưng bọn họ bàn bạc lại, Long Tứ nói, tương lai chúng ta thiếu nguồn vốn, có thể lấy đồ này đổi lấy tiền, cho nên vẫn để ở chỗ này.
“Dù sao bọn họ cũng trộm.” Hạ Thanh tự lẩm bẩm, thứ này được trộm về đây, là ai trộm của ai, Hạ Thanh vừa định cầm lên, lại rụt tay lại.
Quên đi, trộm cũng có nhiều loại.
Cô phụ trách đến trộm tượng ngọc, ngọc tỷ này có chút không minh bạch, quên đi, không lấy cho thỏa đáng.