Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1869

Cố Thất Thất nhấc chân đá anh một cái, Long Tứ cười cười rồi lại đích thân lên đến, một tay ôm hông cô, một tay vuốt ve thân thể cô, Cố Thất Thất bị phủ dược đến toàn thân tê dại, lý trí hoàn toàn mất đi.

Anh đang muốn cởi của áo lót giữ nhiệt của nàng ra thì di động đột nhiên vang lên.

Di động của bọn họ đều để ở chế độ im lặng, nên không có bất kỳ tiếng chuông nào, chỉ vang lên cảnh báo. Long Tứ vẫn đang chìm đắm trong thế giới mỹ hảo, điện thoại cũng không muốn tiếp, Cố Thất Thất bừng tỉnh phục hồi lại tinh thần, ở trong mắt Long Tứ cô đúng là quyến rũ động lòng người, ý loạn tình mê chính mình.

Cô đang làm cái gì đây?

"Anh nghe điện thoại đi!" Cô thúc vào lồng ngực Long Tứ.

"Mặc kệ nó đi." Lúc này trời đất bao la, cũng không bằng chuyện lớn hiện tại. Cho dù bây giờ trời có sập xuống chân anh cũng lười quan tâm. Thế nên sao có thể nghĩ anh có thể nhận điện thoại lúc này. Anh không nghe điện thoại, hai tiếng vang rồi sẽ ngắt.

Cố Thất Thất nghiêng đầu vừa nhìn là điện thoại của Mục Vân Sinh gọi đến, đột nhiên không biết từ đâu cô lấy ra một con dao nhỏ, kề lên trên cổ anh, nhắc lại từng chữ một chữ "Nghe điện thoại!"

Long Tứ đã thông báo, không có việc gì thì đừng điện thoại cho anh. Anh đã nói qua thì mấy người bọn họ sẽ không vô cớ gọi điện cho anh trừ phi có việc gì gấp. Mà Mục Vân Sinh còn đang bận túi bụi việc của Lý Hoan Tình nên không thể phân thân, điện thoại tới là tuyệt đối có việc.

Lưỡi dạo nhọn kề dưới gáy anh, chỉ cần cô động thủ, Long Tứ tuyệt đối mất mạng, Cố Thất Thất đương nhiên sẽ không động thủ, chỉ là muốn anh thanh tỉnh một chút, hắn thoạt nhìn như con dã thú thèm khát đói ăn, lý trí gì cũng bị mất hết.

Long Tứ cúi đầu nhìn lưỡi dao, thì thào tự nói, "Anh sẽ nhanh đem em lột sạch, em kiếm ra lưỡi dao ở chỗ nào đấy hả?"

Cố Thất Thất, "... Nghe điện thoại."

Long Tứ giận, nhìn di động như là nhìn cừu nhân, Cố Thất Thất cầm lấy áo lông bên cạnh, đem cảnh tượng nửa thân trần che giấu trở lại, Long Tứ nhìn thấy chướng mắt, lão tử trăm ngàn cái khổ mới có thể cởi chiếc áo lông này ra, kết quả lại bị người khác mặc trở lại.

Bao giờ mới có cơ hội cởi ra lần nữa?

Đô là lỗi của Mục Vân Sinh!

Cố Thất Thất thấy anh một lúc lâu không nghe điện thoại, cô đang muốn đi nhận máy, Long Tứ liền đoạt lấy đến, rít gào một tiếng, "Vân Sinh, có chuyện gì khẩn cấp thế?!"

"Tiêu Dao mất tích, biệt thự bị oanh tạc thành đất bằng, chuyện này quan trọng hay là chuyện cậu tự tìm bất mãn quan trọng?" Mục Vân Sinh chững chạc đàng hoàng hỏi anh. Từ xưa đến nay giọng nói của anh bình tĩnh, mang theo một tia khó gặp lo nghĩ, toàn thân nhiệt huyết của Long Tứ rút lui không còn một mảnh, cấp tốc lấy máy vi tính của mình tới, xị mặt hỏi, "Chuyện xảy ra khi nào?"

"Một giờ trước, máy truyền tin trên người cậu ấy không có tín hiệu, tôi đã phái người tìm kiếm ở vùng phụ cận, cậu cử người lập tức qua xem đi." Mục Vân Sinh đơn giản hạ mệnh lệnh, "Hệ thống an toàn của tổng bị bị công kích, Tiêu Dao mất đi liên lạc, tôi sẽ lập tức trở về New York chỉ huy, cậu lập tức đi tìm vị trí của Tiêu Dao đi."

"Thất Thất ở bên cạnh tôi, chuyện này chúng tôi sẽ đối phó." Long Tứ đơn giản nói.

Cố Thất Thất đoạt qua điện thoại, "Vân Sinh, có người đến biệt thự sao?"

"Cảnh sát đã tiếp nhận vụ này, người của chúng ta không thể nhúng tay vào. Chúng ta tra không được chu ti mã tích, bên trong biệt thự có hai thi thể, một nam một nữ, nhưng tôi tin, không phải là Tiêu Dao." Ngữ khí của Mục Vân Sinh có một tia căng biến hóa "Nếu như cục an ninh bên kia muốn em trở lại thi hành nhiệm vụ, anh hi vọng em có thể cho ra phán đoán chính xác."

"Thanh và Tiêu Dao ở cùng một chỗ." Cố Thất Thất nói, "Thanh đi tòa thành trộm chạm ngọc, đã bị thương..."
Bình Luận (0)
Comment