Đây là cảm giác đầu tiên của An Tiêu Dao. Toàn bộ hành trình anh không nói một lời vô ích nào cả. Nhóm người áp giải hai người bọn họ là một nhóm người được trang bị võ trang đầy đủ, anh ngửi được mùi vị đạn dược, anh tin là trong lòng Hạ Thanh rành mạch đây là đội ngũ được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Cũng không phải là hạng người hời hợt, chính bởi vì như vậy, bọn họ càng dè dặt cẩn thận.
Sơn đạo rất khó đi, trên đùi Hạ Thanh có vết thương, đi chậm rãi, nhưng bị những người đó thô bạo đánh mấy lần, Hạ Thanh là loại người tuyệt đối không để chịu thiệt, mặc dù bị bịt mắt, phương hướng vẫn cảm nhận được vô cùng tốt, quay đầu lại đánh người áp giải cô mấy lần.
Một người trong số đó thiếu chút nữa bị đá gãy xương sườn, nên cuối cùng những người đó cũng không dám thô bạo, cũng phóng nhẹ lộ trình.
Lại đi tiếp một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng người nói, tất cả đều là tiếng Nga, tất cả đều nói việc thủ vệ, An Tiêu Dao cùng Hạ Thanh bị đẩy vào một cái phòng bên trong, có người tới kéo vải che mắt của bọn họ xuống.
Đây là một phòng khách phong cách kiểu Âu, được trang trí đầy trang sức xanh vàng rực rỡ, bốn góc bên trong có trang bị đầy đủ bảo tiêu, ngoài cửa cũng có mấy người đứng canh gác, tình huống bên ngoài thế nào, bọn họ cũng không rõ ràng.
Căn cứ vào âm thanh vừa nghe thấy, An Tiêu Dao phán đoán nơi này có không ít hơn ba trăm người.
Trong lòng anh chắt lọc các cứ điểm hắc bang Nga rồi phán đoán xem rốt cuộc là cứ điểm của nhóm người nào.
Một người đàn ông da trắng cao to từ phía bên ngoài đi vào, đi theo là một nam một nữ, người đàn ông da trắng tầm bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, mặc chế phục màu xanh đậm, là chế phục quân đội, cũng không phải chế phục quân đội truyền thống.
Lang lảnh hữu thần, đặc biệt uy vũ.
Bên cạnh ông ta là một nam một nữ, ánh mắt cực kỳ lợi hại, cước bộ vững vàng, Hạ Thanh nhận ra một người trong số đó, chính là một danh nam đặc công truy bắt bọn họ. Chính người này đã khiến cô bị thương nên Hạ Thanh nhớ rất kỹ bộ dáng người này.
Nghĩ muốn báo thù, đương nhiên phải nhớ kỹ gương mặt người gây ra thù.
Hạ Thanh lãnh diễm nghĩ, bọn họ tuyệt đối sẽ hối hận vì đã kéo tấm vải đen che mắt cô xuống để cô nhìn thấy được hình dáng chân thực của bọn họ.
Ánh mắt người đàn ông trung niên quan sát trên người An Tiêu Dao một chút, Hạ Thanh cảm thấy không kiên nhẫn nói, "Người ông muốn bắt là anh ta, không phải tôi, tôi cũng không biết anh ta, nên ông có thể thả tôi ra được không?"
An Tiêu Dao nhíu mày, con ngươi liếc mắt nhìn Hạ Thanh một cái, anh đã sớm biết người phụ nữ này thường không trượng nghĩa, không ngờ lại nói chuyện không nghĩa khí như vậy, vừa mở miệng chính là trốn tránh trách nhiệm.
Người đàn ông trung niên mặt mày bình tĩnh "Người chúng tôi muốn tìm chính là cô, tiểu thư Hạ Thanh ạ."
Đôi mắt phượng của Hạ Thanh xẹt qua một mạt lo nghĩ, nhưng cũng cấp tốc biến mất, đúng như An Tiêu Dao nói, đám người kia là nhằm vào cô? Vì sao? Từ trước đến giờ cô đắc tội với ai cũng không lưu lại danh tính, ai có bản lĩnh lớn như vậy dám tới bắt nàng?
An Tiêu Dao thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói, "Thật tốt quá, không phải chuyện của tôi, người các ông muốn bắt là cô ấy, tôi cũng không biết cô ấy, chỉ là nhìn thấy cô ấy ở ven đường nên tiện đường đem cô ấy trở về dưỡng thương thôi, vậy xin mời các ông thả tôi đi."
Trên cơ bản An Tiêu Dao đem rập khuôn chính câu nói vừa rồi của Hạ Thanh.
Mặc dù anh cũng biết, bọn họ không có khả năng thả anh đi, nhưng chính anh nhịn không được muốn chọc giận Hạ Thanh.
Hạ Thanh quả nhiên tốn hơi thừa lời, khỏa cái răng đô ở đau.
"Xin lỗi tiên sinh, xem qua trình độ kỹ năng lái xe của anh cao siêu như vậy, kỹ thuật bắn súng chuẩn như thế, tôi thầm nghĩ hai người là một hỏa nhi." Người đàn ông trung niên nhàn nhạt nói, hai người bọn họ một người lái xe một người xạ kích, An Tiêu Dao chỉ bằng vào kỹ năng lái xe có thể làm cho toàn bộ số người trên ba chiếc xe của họ bị diệt hết thì hẳn không phải người thường.
Hạ Thanh cất giọng hỏi, "Rốt cuộc các ông bắt tôi vì chuyện gì?"
Người đàn ông trung niên duỗi ra tay, nữ sát thủ liền đem một chiếc hộp giao cho ông ta, ông ta mở ra, đồ vật bên trong là vô cùng quen thuộc với Hạ Thanh cùng An Tiêu Dao, đó chính là mảnh ngọc mà Hạ Thanh trộm ra từ tòa thành của An Tiêu Dao.