Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1970

An tiêu Dao lần đầu tiên biết thế nào là thống khổ, cái gì gọi sống nột ngày bằng một năm, đặc biệt khi Hạ Thanh hôn mê, thời gian còn rất tít, anh không có biện pháp nào, anh căn bản không có biện pháp cứu Hạ Thanh, sự tình lại có tính xấu, bọn Lục Trăn tìm ra, hạ Thanh cũng không sống được.

An Tiêu Dao buông Hạ Thanh trong lòng ra, liều mạng đập cửa, yêu cầu gặp bọn họ.

Một đặc công đẩy cửa tiến vào, hỏi hắn muốn cái gì.

An Tiêu Dao trầm giọng nói, “Cứu Hạ Thanh, bằng không, các ngươi đừng mơ tưởng lấy được thông tin tình báo của tao.”

Anh biết, bọn chúng sẽ rất nhanh biết mình bị lừa, nhưng mà, điều này cũng cần phải mất một thời gian, trong khoảng thời gian này Lục Trăn cùng Long Tứ tranh thủ, nếu như đến lúc đó, bọn họ còn chưa tới, vậy không còn biện pháp, nhưng anh phải tranh thủ bảo đảm mạng sống cho Hạ Thanh.

Nếu như cô chết, mọi việc anh làm không còn ý nghĩa gì nữa.

“Cô bị thương nhiều như vậy, vết thương đạn bắn như muốn lấy mạng của cô.” Người đặc công lãnh khốc nói, cũng không thèm để ý, nhìn Hạ Thanh lạnh lùng.

Nhưng mơ hồ cũng mang theo kính phục.

Đối với những người mạnh mẽ, không kể nam hay nữ, sẽ vô cùng nể phục, đặc biệt là những người tham gia quân ngũ.

An Tiêu Dao năm chặt tay, lời này nếu là lúc trước, hắn cũng sẽ nói như vậy,tất cả mọi người đối với Hạ Thanh đều rất ấn tượng, nhưng mà, vào hôm nay, anh sẽ khoogn nói, quá đau lòng, cô cường hãn nữa, lại là một người phụ nữ.

Cô là một phụ nữ, vốn nên sống an nhàn ở nhà, được yêu chiều, mà không phải sinh tồn nơi này an hôm nay lo bữa mai, nguy hiểm dình dập, đối với cô mà nói là không công bằng.

“Tao nói lại lần nữa, nếu như cô ấy chết, tao tuyệt đối không khai một lời, một ván cờ có lợi như thế, các người tốt nhất nên lựa chọn, nếu như mày không có biện pháp giải quyết, hãy tìm người giải quyết được qua đây nói chuyện.”

Đặc công hừ lạnh một tiếng, ra.

An Tiêu Dao ngồi xuống, tìm đến chỗ Hạ Thanh, chăm chú nắm tay cô, trên tay của hắn, là máu tươi của cô, toàn bộ trong phòng giam, tất cả đều là mùi máu, anh biết, sự sống của cô dần cạn kiệt.

Không đầy một lát, có mấy người tiến vào, anh nghe thấy có mùi tiêu độc của nước, bọn họ cũng không nói chuyện, An Tiêu Dao mắt nhìn không thấy, cũng biết bọn họ bắt đầu trị liệu, anh không muốn hỏi bọn hắn, vì sao không đưa Hạ Thanh ra trị liệu.

Trong hoàn cảnh này, cũng không thích hợp để dưỡng thương, càng không thích hợp phẫu thuật.

Bọn họ không thể mạo hiểm, để cho người khác biết Hạ Thanh ở đây, điều này đồng nghĩa với việc vị trí của bọn họ bị bại lộ.

Bận rộn một giờ, cuối cùng vết thương của Hạ Thanh cũng ổn, không bị nặng thêm, bác sĩ cũng không dám nói, phải đưa Hạ Thanh đi, phải điều trị, sang một không gian sạch sẽ, cô mới có thể khỏi hẳn.

Ở đây nhiều vi khuẩn, thân thể của cô sẽ bị nặng thêm, cần một thời gian dài điều trị, ở đây cũng không thích hợp dưỡng thương, nếu không sẽ để lại biến chứng.

Ý của cấp trên là, chỉ cần cô không thể chết, cái khác không cần phải quan tâm.

Bác sĩ xử lý xong, dẫn người ra đi, An Tiêu Dao biết,ít nhất vết đạn trên người cô cũng bị lấy ra, cũng cầm được máu.

Thời gian từng giây từng phút đã trôi qua, người đàn ông trở về sớm hơn so với dự tính của An Tiêu Dao, Hạ Thanh phẫu thuật không được một giờ, hắn ta đã trở lại, một phát đá văng ra khỏi cửa, trợn trừng mắt với An Tiêu Dao.

“An Tiêu Dao, mày lại dám gạt tao?”

“Tao sao có thể lừa mày, ở đó đúng là chúng tao có một trụ sở huấn luyện, tao có thời gian đi vào trong đó để huấn luyện, Lục Trăn cùng Long Tứ cũng đi đến, tao không lừa mày, đặc công ở nước Mỹ, thường xuyên huấn luyện kiểm tra.” An Tiêu Dao trả lời rất yên lặng.

Chương 1971: Vang Vang một đóa hoa hồng 75

An Tiêu Dao, mày lại dám gạt tao?”

“Tao sao có thể lừa mày, ở đó đúng là chúng tao có một trụ sở huấn luyện, tao có thời gian đi vào trong đó để huấn luyện, Lục Trăn cùng Long Tứ cũng đi đến, tao không lừa mày, đặc công ở nước Mỹ, thường xuyên huấn luyện kiểm tra.” An Tiêu Dao trả lời rất yên lặng.

Trong không khí thổi một trận mưa giông.

“Mày nói bậy, chỗ đó một người cũng không có!” người đàn ông cả giận nói.

Kia đích thực là một trụ sở huấn luyện, nơi đó cũng rất mới, nhìn ra có người thường xuyên đến huấn luyện, nhưng người của bọn họ đi đến đó tìm, một người cũng không có, cũng không có cái gì gọi là trụ sở huấn luyện.

Hắn cho rằng, ít nhất có thể phá hủy căn cứ ở nước Mỹ, bắt được một số đặc công, thẩm vấn, An Tiêu Dao ương ngạnh, người khác chắc không được như anh ta, ai biết một ngươi cũng không ai đến, làm bận rộn một hồi.

“Vậy sao, vận khí của mày không tốt lắm.” An Tiêu Dao nói.

Đích thực tòa nhà kia là một trụ sở huấn luyện, chỉ là, đây là nơi bọn họ dùng để trú ẩn một thời gian, lúc trước bọn họ thiết lập tòa căn cứ này, thỉnh thoảng sẽ có người đã huấn luyện ở đây, nhưng rất ít, kỳ thực căn cứ này cách đó hai trăm mét, có các loại truyền hình cáp có thể nhìn thấy mọi tình huống ở bên kia.

Nếu là có người đến, sớm đã có thông tin để rút khỏi, bọn họ nhất định vồ hụt rồi.

Căn cứ này dùng để trú ẩn tạm thời, dùng để kéo dài thời gian.

Cho tới bây giờ không dùng được quá mấy lần, đây là lần đầu tiên sử dụng.

An Tiêu Dao ở đó, chẳng sợ quá an nhàn, nên có tính toán, bọn họ vẫn có, người đàn ông này tưởng đó là một đại căn cứ, nhất định sẽ xuất hiện rất nhiều người, cách đó hai trăm mét sẽ có tình báo và phát hiện trình báo lại, mọi người sẽ rút khỏi đó.

Đồng thời cũng cho Lục Trăn cùng Long Tứ, Mục Vân Sinh tin tức, hắn còn sống.

Bọn họ tìm thấy dễ hơn.

“An Tiêu Dao, mày thật hỗn đản.” Người đàn ông một cước đá đến, ông ta đá vào ngực anh, một đòn làm đau rát ngực, An Tiêu Dao ngã ở một bên, bất động dùng thân thể, che ở trước mặt Hạ Thanh.

Anh đoán chắc xương sườn bị gãy.

Thật vất vả chịu đau đớn, người đàn ông lại đá một cước, cước này hạ xuống bụng anh, “An Tiêu Dao, tao cảnh cáo mày, đừng có đùa giỡn ta, bằng không, tao có rất nhiều thủ đoạn, để mày sống không bằng chết.”

An Tiêu Dao lạnh lùng cười, chuyện cho tới bây giờ, cũng không có cái gì nói tốt.

“Mày không bản lĩnh bắt được người, đừng trách đến tao, địa điểm tao đã nói với mày.”

Người đàn ông cười lạnh, họng súng lại một lần nữa chỉ vào Hạ Thanh, “Tao biết mày không sợ chế, nhưng mày sợ cô ta chết, cô ta chết, mày nhất định sẽ đau khổ mà chết, sinh ra vô vọng, An Tiêu Dao, tao cho mày một cơ hội cuối cùng, trụ sở chính của vương bài nằm ở đâu?”

“Hạ Thanh có thể sống hay không, mày cũng không nên trông chờ vào bác sĩ, hãy trông chờ vào chính mày.”

Không khí căng như một dây đàn, nhúc nhích, cục diện không ai nhường ai.

An Tiêu Dao chân tay bất động, nếu thực sự không có biện pháp, vì phải bảo vệ Hạ Thanh, anh có thể bán người nhà sao? Anh không làm được, nhưng anh mở mắt trừng trừng nhìn Hạ Thanh chết, anh cũng không làm được…

“Chờ tao ba phút.” An Tiêu Dao trầm giọng nói, ngẩng đầu, cởi miếng vải xô che mắt ra, người đàn ông lùi về phía sau một bước, họng súng chỉ vào anh, An Tiêu Dao chậm rãi mở mắt ra, người đàn ông nheo mắt lại, “Mày nhìn thấy được rồi?”

“Chờ ta ba phút.” An Tiêu Dao trầm giọng nói, ngẩng đầu, cởi ra hắn mắt thượng vải xô, nam nhân lui về phía sau một bước, họng súng chỉ vào hắn, An Tiêu Dao chậm rãi mở mắt ra, nam nhân nheo mắt lại, “Ánh mắt ngươi được rồi?”

An Tiêu Dao lại đột nhiên nhắm lại, lại một lần nữa mở, tia sáng trong phòng giam, cũng không sáng chói quá, anh không có cảm giác khó chịu như vậy.
Bình Luận (0)
Comment