Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1982

"Nói bậy, tôi đều ăn xong rồi, anh xem, tất cả đều là khay không." Hạ Thanh chứng minh chính mình không có kiêng ăn, biểu tình nghiêm túc, An Tiêu Dao dở khóc dở cười.

"Thật ngoan."

Hạ Thanh, "... Đừng chiếm tiện nghi của tôi, anh đây là cái giọng điệu gì?"

Xem cô là trẻ nhỏ sao?

An Tiêu Dao biết rõ còn hỏi, "Nolan cùng cô nói cái gì?"

"Còn có thể nói cái gì, thả tôi tự do." Hạ Thanh nói, "Từ hôm nay trở đi Lão tử, chính là thân tự do, muốn làm gì liền có thể làm, không còn bất kỳ trói buộc gì... Vừa nghĩ liền sảng khoái."

Xưa nay cô tiêu sái như gió, thích hợp cuộc sống phiêu bạt nhất.

Cũng không thích trói buộc.

"Tôi nghĩ, cô không suy nghĩ qua tìm nơi nương tựa ở chị của cô."

"Tôi trái lại phải tìm nơi nương tựa a, nhưng mà tôi sợ một cái tát của Đường tổng đập chết tôi." Hạ Thanh nói, "Tôi không cùng người đàn ông ấu trĩ đó so đo, cố mà làm cũng không đi quấy rầy anh ta."

Hạ Thanh biết, An Tiêu Dao nói là Tiểu Tuyết, cũng không phải là Hạ Thần Hi, chỉ là, cô cố tình nghe không hiểu.

An Tiêu Dao cười như không cười nhìn cô, con ngươi đen kịt xẹt qua một tia thâm ý, anh khẽ nói, "Hạ Thanh, vì sao bài xích Vương Bài như vậy, cũng là bởi vì lúc trước cô cùng chúng tôi là thân phận đối lập đúng không, cô sợ cấp dưới của chúng tôi sẽ kháng nghị?"

Hạ Thanh không cho là đúng, cũng không trả lời, An Tiêu Dao nói, "Cô suy nghĩ nhiều, Vương Bài là một nơi sùng bái Vương Giả, cô càng mạnh mẽ, càng có thể làm cho người tin phục, nếu cô đến Vương Bài, bọn họ tuyệt đối hoan nghênh cô."

"Tôi không cần bất luận kẻ nào hoan nghênh, tôi cũng không để ý ánh mắt của người khác, tôi chỉ biết là, tôi không muốn đến Vương Bài, cũng không quá nhiều lý do, chỉ là bởi vì tôi không muốn, tôi làm chuyện gì, đều tùy tâm mà hành động, tôi đã không muốn, không ai có thể khuyên tôi." Hạ Thanh nói thẳng, "Anh không phải uổng phí khí lực, không có tác dụng."

"Cô biết không? Thần Hi cùng Tiểu Tuyết đều rất lo lắng cô, cô dưỡng thương cho tốt, từ nơi này mà đi ra ngoài, bao nhiêu người chờ giết cô. Người nhà của cô đều sợ cô lại gặp nguy hiểm, nếu như gặp lại những chuyện tương tự, nên làm cái gì bây giờ?"

"Chính tôi sẽ cẩn thận, sẽ không có những chuyện tương tự phát sinh." Hạ Thanh nói, ánh mắt kiên định, "Một mình tôi nhiều năm như vậy cũng có thể tốt đẹp, rời khỏi Quốc An, tôi lại không nói lời nào sống không nổi, tôi cũng không cần các anh tới bảo vệ."

Lúc trước từng giết người của bọn họ, bây giờ lại để cho bọn họ tới bảo vệ, cô cũng có tôn nghiêm, sao có thể làm ra chuyện như vậy.

Cô tình nguyện chính mình lưu lạc, chẳng sợ mưa gió lớn hơn nữa, tối thiểu, cô cũng thẳng lưng, không sợ bất luận kẻ nào chọc vào cột sống của cô.

"Đúng rồi, phần lưng của Cố Thất Thất bị bỏng lớn, bác sĩ đang chuẩn bị phẫu thuật làm cấy da cho cô ấy, cho nên tạm thời không tới thăm cô." An Tiêu Dao nói, Hạ Thanh nhíu mày, nhìn về phía anh, mấy ngày nay, An Tiêu Dao là người duy nhất ở trước mặt của cô nhắc tới Cố Thất Thất.

Hạ Thần Hi, Tiểu Tuyết cùng Lục Trăn cũng không có người nào đề cập qua Cố Thất Thất bị làm sao, Long Tứ vẫn vội vàng chiếu cố Cố Thất Thất, cũng vẫn chưa xuất hiện quá.

Duy chỉ có An Tiêu Dao...

"Tôi không muốn biết!" Hạ Thanh trầm mặt.

"Đừng khẩu thị tâm phi."

"An Tiêu Dao, đừng tưởng rằng anh rất hiểu tôi." Hạ Thanh có chút thẹn quá hóa giận, cái loại bị người nhìn thấu tâm sự trong lòng, cũng không hơn gì, đặc biệt là cái người đàn ông hồ ly này như nhau, vì sao anh ta có thể thản nhiên nói ra như vậy, tâm sự của cô.

An Tiêu Dao cười, như dung túng một đứa nhỏ xấu tính, "Được, tôi một chút cũng không biết cô, hài lòng chưa? Tốt xấu chúng ta cũng đồng sinh cộng tử mấy lần, không cần nghiêm mặt nói chuyện như thế, đến, cho ca ca một cái cười."
Bình Luận (0)
Comment