An Tiêu Dao đã đủ ba ngày không có bước ra cửa một bước, tất cả công việc tạm dừng, giao cho thuộc hạ tiếp nhận, Lục Trăn chết làm vương bài mang đến trùng kích vô cùng thật lớn, cao ốc luôn luôn tràn ngập tiếng cười cùng hài hước lặng ngắt như tờ.
Dường như nhiều một chút thanh âm, đều là đột ngột.
Anh cũng cực nhỏ cùng người giao lưu, Hạ Thanh biết anh tâm tình không tốt, cũng không có đi quấy rầy anh, chuyện này tới quá mức ngoài ý muốn, trở tay không kịp, An Tiêu Dao cần thời gian đến bình phục.
Lần này ăn cơm chiều, Hạ Thanh nói, “Trung Phi có người nháo, Thất Thất tính toán đi một chuyến, tôi cùng cô ấy rất lâu không cùng nhau thi hành nhiệm vụ,tôi nghĩ cùng cô ấy đi, thuận tiện cùng nhau giải sầu, cô ấy gần đây tâm tình không tốt.”
An Tiêu Dao tâm tình cũng không tốt, nhưng mà, cô sẽ không để An Tiêu Dao ra đi, giải sầu thuyết pháp, cô không có biện pháp đối mặt An Tiêu Dao.
“Được.” An Tiêu Dao nhàn nhạt nói, mấy ngày nay, anh sẽ không nói lời nào, cũng không phải là nhằm vào Hạ Thanh, là ai cũng như này, anh luôn luôn chìm đắm ở thế giới của mình, hoặc là ngay trong phòng Lục Trăn nhớ lại.
Hạ Thanh hít sâu, thu thập vài món quần áo thường mặc quần áo.
“Hạ Thanh, chuyện Lục Trăn, anh không trách em, anh mấy ngày nay không yên lòng, nếu có sở xem nhẹ, anh rất xin lỗi.” An Tiêu Dao đột nhiên nói.
Hạ Thanh cười, “Em biết.”
Anh sờ sờ đầu của cô, thân thủ ôm lấy cô, ôn nhu nói, “Cho anh một chút thời gian, để tiếp thu sự thật này.”
“Được.” Hạ Thanh ôm anh, này chỉ sợ là giữa bọn họ ôn nhu nhất, tối tri kỷ một lần ôm.
Hạ Thanh biết, An Tiêu Dao không trách cô, trong lòng cô cũng có tự trách, nhưng sẽ không đem trách nhiệm lãm xuống, cô có điều sơ sẩy, An Tiêu Dao cũng có lỗ mãng, nhưng mà, Lục Trăn chết, nguyên nhân lớn nhất là anh khỏe mạnh cùng Nolan.
An Tiêu Dao trong lòng minh bạch, chỉ là một lúc không thể tiếp thu.
Anh luôn luôn tự trách, nếu là ngày đó anh không lỗ mãng, Lục Trăn bây giờ là có thể vui vẻ.
Cao ốc, một mảnh không khí trầm lặng.
Cố Thất Thất hỏi, “Anh thực sự đồng ý cô cùng tôi đi?”
“Đồng ý.”
“Không sợ cô chạy a, anh khẳng định không biết cô.” Cố Thất Thất lắc lắc đầu, Hạ Thanh không nói chuyện, Cố Thất Thất nói, “Thanh, tôi biết cô rất muốn trốn tránh, cô cảm thấy không có biện pháp đối mặt anh, không có biện pháp mặt đối với chúng tôi, nhưng chuyện này thực sự không phải lỗi của cô. Lục Trăn... Này có quá nhiều nhân tố, Tiêu Dao đã chui vào trong ngõ cụt, cô không muốn vào lúc này họa vô đơn chí.”
“Cô đang suy nghĩ gì, tôi sẽ không chạy.” Hạ Thanh bật cười, Cố Thất Thất đề phòng như vậy, chắc hẳn là có vết xe đổ, cô cũng biết mình vốn cũng không thích trói buộc, này cái cọc hôn nhân nguyên vốn là có sở miễn cưỡng. Bây giờ chuyện đã xảy ra, Cố Thất Thất cho rằng cô muốn chạy trốn, đó là chuyện thường tình.
Nếu là lấy quá khứ, tuyệt đối trốn.
Hiện tại, ai, trốn cũng trốn không thoát.
“Trong khoảng thời gian này, ở đây bầu không khí quá kiềm chế, tôi cảm thấy có rất nhiều người với tôi có quá nhiều địch ý, không biết là không phải tôi nộp lên tổng bộ truyền ra ngoài, ra hít thở không khí cũng tốt, giải sầu.” Hạ Thanh nói, “Tôi sẽ không rời anh.”
...
Cố Thất Thất thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói, “Xem ra, cô thực sự thích Tiêu Dao?”
Hạ Thanh có một tia quẫn bách, ngược lại lại hỏi lại, “Anh không đáng tôi thích không?”
“Đương nhiên đáng giá.” Cố Thất Thất cười nói, “Chỉ là không ngờ phát triển thành như vậy, tôi cảm thấy rất tốt.”