“Câm miệng!” Hạ Thanh một bên nhìn hướng dẫn một bên thay đổi họng súng chỉ vào hắn, nam tử trong nháy mắt không có thanh âm: “Từ giờ trở đi tôi không hi vọng nghe thấy tâm thanh của ngươi.”
Vừa nói xong điện thoại vang lên là An Tiêu Dao.
Hạ Thanh nhận lấy: “Có việc gì mau nói không có việc gì liền cúp tôi đang bề bộn.”
“Em như thế nào thô bạo vậy? Bị thương nặng?” An Tiêu Dao mỉm cười, giọng điệu vẫn là như gió xuân ấm áp.
Hạ Thanh sờ sờ nơi bị thương: “Không có trở ngại gì lớn.”
“Tình huống thế nào?”
“Không có gì, giúp chúng tôi tra một chút tuyến đường Mang Phi bay.” Hạ Thanh nói, cô không thể chờ đợi được muốn giết Mang Phi, phản bội một lần có thể tha thứ nhưng phản bội lần thứ hai, quả thực là vô phương cứu chữa.
Cô không vĩ đại như vậy để Mang Phi một lần rồi một lần ám toán.
Nếu không phải các cô phản ứng nhanh có lẽ đã sớm chết.
“Bọn họ đã sắp đến biên giới.” An Tiêu Dao nói.
“Mẹ kiếp, ngồi hỏa tiễn a, nhanh như vậy liền chạy đến biên giới.” Đó là một thành thị phía đông Philippines, chạy bên kia làm cái gì, nơi đó sẽ đi qua chính là Australia, bọn họ không để ý chạy đến Australia đi.
Theo suy nghĩ của Hạ Thanh, bọn họ hẳn là đi phía tây, đi Sudan hoặc là Kenya, sau đó đi nước cộng hòa Duy Lan, chạy đến phía Đông làm cái gì?
“Lấy suy nghĩ của tôi, khả năng bọn họ muốn tới Guinea trước.” An Tiêu Dao nói, ngược lại cũng nghiêm túc nói: “Mang Phi gần đây vừa mới xác nhập một đoàn lính đánh thuê, thực lực rất mạnh, các người không muốn cứng đối cứng.”
“Chúng tôi sẽ cẩn thận.” Hạ Thanh nói, An Tiêu Dao khai chính là rảnh tay, bởi vì Cố Thất Thất cũng có thể nghe thấy, nam nhân phía sau kia cũng nghe, đám người điên này cảm giác thật là lợi hại, Cố Thất Thất đột nhiên nhướng mày: “Thế nào tôi nghe thấy âm thanh máy bay trực thăng?”
Hạ Thanh cũng có chút ngoài ý muốn.
“Lão bà của anh bên ngoài bị người khác khi dễ, anh muốn đi ra xem, tránh lão bà của anh bị người khác bao nuôi. “ An Tiêu Dao mỉm cười nói, giơ tay lên bảo cơ trưởng cất cánh.
“Anh muốn tới?”
“Anh cảm thấy được các người có nguy hiểm.” An Tiêu Dao đơn giản nói,anh cảm thấy không yên lòng.
Mặc dù kinh nghiệm phong phú, dù sao cũng là hai cô bé, nhiều người luôn luôn chia ra nhiều lực lượng.
“Lão công, thắt lưng xương sống muốn chặt đứt.” Hạ Thanh quyết đoán làm nũng.
“Sao?” An Tiêu Dao ngữ điệu một thăng.
Hạ Thanh quyết đoán nói: “Mau báo thù cho lão bà.”
An Tiêu Dao bật cười: “Có được chỗ tốt gì không a?”
“Một đêm mười lần?” Anh có thể lực kia không a?
An Tiêu Dao: “...”
Cố Thất Thất ho một tiếng: “Đừng quên ở đây còn có hai người nghe a.”
Hạ Thanh mếu máo: “Dừng đã thấy Guinea.”
Hạ Thanh dừng nói thật, cũng không chờ An Tiêu Dao nói tạm biệt,vừa mới dừng Hạ Thanh nhớ tới một việc: “Nếu là suy nghĩ của Tiêu Dao sai, Mang Phi không đi Guinea thì làm sao bây giờ nha?”
“Chúng ta tới biên giới lại nói.”
Tới một trạm xăng dầu, đổ thêm dầu, đối diện có một bãi đỗ xe, chân mày nhướn lên Hạ Thanh nhìn lại phía sau nam thanh niên: “Quên đi, đừng phá xe của hắn, xe chạy như rùa bò, hắc, sợ hắn choáng váng? Ngươi có muốn hay không trả cho tiền xe a?”
Ai dám muốn cùng cô trả tiền xe a, hận không thể đuổi ôn thần như cô đi nhanh lên.
Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất ở bãi đỗ xe dừng lại, Cố Thất Thất đang muốn leo tường đi vào, nam tử thất kinh hỏi: “Các cô muốn trộm xe?”
Cố Thất Thất dường như không có nghe thấy, đã nhảy đi vào, Hạ Thanh tự tiếu phi tiếu hỏi, “Chẳng lẽ ngươi muốn cống hiến xe của ngươi?”
Nam nhân vẫy đầu như trống.