"Thổi cái rắm, anh quay lại lấy thuốc mỡ cho em." Hạ bảo bối nhanh như chớp chạy trước đi phòng y tế lấy thuốc mỡ, bọn Hạ Thanh mang theo Tiểu manh oa đi đến trước một căn biệt thư màu trắng xanh, đó là nơi mấy người bọn họ An Tiêu Dao và Lục Trăn ở, một căn biệt thự nhỏ có ba tầng, không giống những người khác ở túc xá lớn.
"Rách một chút da mà thôi, có muốn hay không khoa trương như vậy a." Hạ Thanh dở khóc dở cười, đem chân của Tiểu manh oa cầm lên nhìn, liền có một chút tơ máu, rách một chút da mà thôi a, bảo bối cháu có muốn hay không khoa trương như vậy a, chạy phải giống như bị chó đuổi, cháu thực sự là hết thuốc chữa a.
"Manh oa oa, cháu mấy tuổi?" An Tiêu Dao hỏi.
Tiểu manh oa dựng thẳng bốn ngón tay lên, nghĩ nghĩ, lại dựng thẳng năm ngón tay lên, "Năm tuổi, uh, thiếu chút xíu nữa."
Đó chính là bốn tuổi nhiều năm tuổi.
Thảo nào như thế manh.
"Ca ca đối với cháu hư hỏng như vậy, cháu không tức giận sao?"
"Ca ca đối cháu rất tốt." Tiểu manh oa nói, giọng nói mềm mại và ngọt ngào, "Anh ấy hiểu cháu nhất."
"Cùng tỷ tỷ về nhà có được không, tỷ tỷ nhận em làm con gái nuôi đi, trắng nõn nà như thế, các anh không tiếc huấn luyện cô bé sao?" Hạ Thanh quay đầu hỏi An Tiêu Dao, Cố Thất Thất cũng gật đầu, "Đứa nhỏ này sinh ra đến thật giống như không phơi qua ánh nắng mặt trời, làn da cùng em bé nõn nà như nhau."
"Là trắng nõn được kỳ cục, mình đều chưa từng thấy đứa nhỏ trắng nõn như thế, dự đoán huấn luyện viên của cô bé phải đau đầu chết, ai chịu huấn luyện cô bé, còn dài hơn thành hình dạng này." An Tiêu Dao nói, đây vừa nhìn chính là đứa nhỏ mới tới, còn đang ở kỳ thích ứng.
Cố Thất Thất nói, "Anh không cảm thấy cô bé rất không giống như nhũng đứa nhỏ trên đảo đặc công của chúng ta sao? Coi như là đứa trẻ mới chọn lựa tiến vào, hơn phân nửa có một chút bản lĩnh, nếu không chính là phương diện nào đó có sở trường đặc biệt, đứa nhỏ này vừa nhìn liền cùng bảo bối nhi không cùng một thế giới."
Bọn họ ôm cô bé tới biệt thự nhỏ, từ chỗ cao nhìn Hạ bảo bối chính mình chạy tới, nửa đường gặp được một tiểu cô nương bím tóc sam, cùng cậu không cao hơn nhiều biệt lắm, quá xa nhìn không thấy khuôn mặt, Hạ bảo bối nói với cô ấy mấy câu liền chạy đi.
Hạ Thanh đem Tiểu manh oa đặt ở trên sô pha bằng da, cô bé đung đưa hai cái chân nhỏ mũm mĩm tò mò nhìn bọn họ, An Tiêu Dao mang theo Hạ Thanh khắp nơi đi nhìn, Cố Thất Thất cùng Tiểu manh oa, Tiểu manh oa tò mò nhìn Cố Thất Thất.
"Làm sao vậy?"
"Tỷ tỷ thật là đẹp mắt."
Cố Thất Thất cười, cô không có cùng đứa nhỏ trải qua ở chung, nhưng được một đứa nhỏ khen, tâm tình cũng vô cùng tốt, "Oa oa cũng rất đẹp."
"Ca ca nói em xấu, không có đẹp nhử Anna tỷ tỷ." Tiểu manh oa cắn ngón tay, nhéo nhéo cánh tay trắng trắng nộn nộn của mình, "Anna tỷ tỷ cánh tay rất nhỏ, em rất thô, ca ca không thích."
"Nói bậy, cậu bé thích em nhất, tin tỷ tỷ."
"Thật vậy chăng?" Tiểu manh oa ánh mắt sáng lên.
"Đương nhiên, em vừa khóc a, cậu ta cái gì cũng đáp ứng em." Cố Thất Thất nổi lên ý tứ xấu, xúi giục cô bé một khóc hai nháo ba thắt cổ.
Tiểu manh oa cắn ngón tay, "Yên Lặng a di cũng nói như vậy."
Cố Thất Thất cười to, Hạ bảo bối chạy vào, thở hồng hộc, trực tiếp ngồi xổm trước mặt cô bé, đem váy của cô bé kéo lên, giúp cô bé thoa thuốc mỡ, lại thổi thổi, ngẩng đầu hỏi, "Còn đau không?"
Động tác hành động liền mạch lưu loát.
"Lành lạnh, không đau."
"Ngày mai sẽ tốt lắm, hôm nay không được đi bờ biển chơi." Hạ bảo bối căn dặn, "Nước biển đụng tới sẽ rất đau."
"Ca ca chơi với em."
"Ngu ngốc, anh buổi chiều còn muốn huấn luyện."
Tiểu manh oa bĩu môi ba, Hạ bảo bối lại đến vết thương của cô thổi thổi, Hạ Thanh cùng An Tiêu Dao từ từ trên lầu xuống dưới, Hạ Thanh dở khóc dở cười nói, "Cháu thẳng thắn hôn một cái quên đi, rách da mà thôi, thực sự cháu không xác định cháu quá khoa trương sao?"