Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 2226

Đan Đan cuống quít xin lỗi, "Hạ Thiên, xin lỗi a, xin lỗi a, quá nóng, tôi nhất thời không chú ý."

Hạ bảo bối mặt đen lại, lại chạy trở lại, "Bếp trưởng, cháo cua còn có không? Không cẩn thận đổ."

"Không có, tôi liền nấu cho cô bé một ít như vậy." Bếp trưởng giận, "Vì nấu nó cũng không dễ dàng, nấu mấy tiếng đồng hồ đấy, thế nào không cẩn thận như vậy?"

Hạ bảo bối không nói gì, "Vậy còn có thức ăn khác không? Cháo trắng cũng được."

Bếp trưởng lại đưa cho cậu một chén cháo trắng, là bọn đặc công ăn cháo trắng, loãng được Hạ bảo bối nhìn cũng không khẩu vị, hạt gạo hạt rõ ràng, Hạ bảo bối trầm mặt, cậu vẫn luôn khuôn mặt tươi cười nghênh người, rất khó được thấy cậu trầm mặt.

Hôm qua, Tiểu manh oa nói muốn ăn một chút cháo, sáng sớm cậu liền tới đây căn dặn sư phó nấu cháo cho nàng, cứ như vậy một chút, còn đổ, vật nhỏ ăn cái gì rất xoi mói, Hạ bảo bối sắc mặt vẫn rất âm trầm.

Đan Đan càng không ngừng nói xin lỗi, Hạ bảo bối nghe một lúc lâu không nói chuyện, Anna nói, "Hạ Thiên, cô ấy cũng không phải cố ý, đừng nóng giận."

"Đúng vậy, thực sự tôi không phải cố ý."

"Quên đi." Cậu cuối cùng cũng thưởng hai chữ, Đan Đan thở phào nhẹ nhõm, len lén cùng Anna kề tai nói nhỏ, "Vẫn là cậu nói được."

Ba người trở lại trước bàn ăn, đám người kia còn chưa có tan đi, Hạ bảo bối giận, " tản ra cho tôi, nếu không cháo nóng đổ lên mặt các người."

Mọi người cười ha ha, nhường một con đường, đoàn người ầm ĩ tản đi, mỗi người ăn cơm, Tiểu manh oa khôn ngoan ngồi ở vị trí, trước mặt bày 3 khay lớn, tất cả đều là đồ ăn, nhìn thấy Hạ Thiên, mặt mày rạng rỡ bán manh, "Ca ca, mau tới a, chúng ta có thật nhiều thức ăn."

Ba người cùng gọi một tiếng kêu huấn luyện viên bên cạnh, huấn luyện viên gật gật đầu, chậm rì rì lột vỏ hoa quả ăn, Hạ bảo bối ngồi vào bên người Tiểu manh oa, "Ngốc ngu xuẩn manh, ai cho em lấy đồ ăn của người khác? Tất cả đều là thịt mỡ như vậy, mập chết em, nói giảm cân?"

"Oa oa cho ca ca ăn..." Tiểu manh oa cắn ngón tay, ủy khuất nhìn cậu, "Không giảm cân... Ca ca ăn nhiều nhiều thì có sức, cõng oa oa liền không mệt..."

"Oh, thật tri kỷ." Hạ bảo bối ôn hòa châm chọc một câu, lại cười, khuôn mặt âm trầm một đường cuối cùng cũng có chút tươi cười.

Bên cạnh một người bất mãn, "Oa oa, chúng tôi cho em ăn, không cho ca ca ăn."

"Ca ca ăn giúp em..."

Có người thực sự nhịn không được, "Hạ Thiên, sau này cậu mang Oa oa đến căn tin trực tiếp ngồi là được, lấy cơm cái gì a, cô ấy trực tiếp chuẩn bị cho cậu một bàn lớn thức ăn, so với hộp thức ăn phong phú hơn."

Tay của Hạ bảo bối tự nhiên, múc một muỗng cháo trắng đút cho Tiểu manh oa, cô bé mới vừa vào miệng liền nhổ ra, "Ca ca, em muốn cháo cua..."

"Cháo cua bị đổ, trước ăn cái này, buổi tối ăn cháo cua có được không?"

"Không muốn a, muốn cháo cua..."

"Vì sao nhất định phải ăn cháo cua? Đây cũng là cháo a, em đừng khinh bỉ cháo trắng được hay không a."

"Muốn cháo cua..." Tiểu manh oa bắt đầu nức nở, về việc ăn của cô vẫn rất khén chọn, mỗi ngày bếp trưởng đều biến đổi đa dạng thức ăn cho cô ăn, ăn trắng cháo còn là lần đầu tiên, Hạ bảo bối dụ dỗ một lúc lâu.

Tiểu manh oa đều không muốn ăn cơm, bên cạnh có người hiếu kỳ hỏi, "Cậu, thế nào ngay cả cháo của Oa oa đều bưng không được?"
Bình Luận (0)
Comment