Tư Đồ Mặc nhìn phía xa vẫn khát vọng nhìn các thiếu niên bên này, nhàn nhạt nói, "Đã đều đã trở về, không như buổi chiều cho bọn họ bộc lộ tài năng, những đứa bé này có mấy tố chất rất tốt, cùng bọn họ luận bàn một chút."
"Được." An Tiêu Dao thống khoái mà đáp ứng.
Hạ bảo bối chống cằm nói, "Tôi đã phá vỡ hai hạng kỷ lục của anh, sau này tuyệt đối đem anh đập chết ở trên bờ cát."
An Tiêu Dao nghiêng đầu, nhìn thân thể bé nhỏ của cậu, "Tôi tương đương hoài nghi cậu có thể hay không toàn bộ phá vỡ."
"Chờ coi!" Hạ bảo bối hào khí muôn vàn, quay đầu lại đút cho Tiểu manh oa ăn cơm, An Tiêu Dao cười, "Tiểu vú em..."
Hạ Thiên, "..."
Hạ Thanh mua kem ly trở về, liền một vị trà xanh, rất sung sướng nói, "Chỉ còn lại có hai cây, 2 người nhìn xử lý."
Hạ Thiên đem kem ly cho Tiểu manh oa, bé liếm liếm, vẻ mặt dáng vẻ hạnh phúc.
Ăn đồ ngọt vĩnh viễn có thể làm cho người cảm giác được hạnh phúc.
"Ca ca thử một miếng."
Hạ Thiên cắn một miếng, nãi oa oa nhìn nửa cái đã không có, ngẩn người, có chút mờ mịt, "Một miếng thật lớn..."
Hạ Thiên, "..."
Mọi người, "..."
"Luyến tiếc?" Hạ Thiên giận.
Tiểu manh oa cúi đầu cắn ngón tay, lắc lắc đầu, "Ca ca ăn nhiều, một chút không quan hệ."
Chính vào thời khắc này, tiếng chuông vang lên, toàn bộ căn tin các thiếu niên thiếu nữ, nghiêm chỉnh huấn luyện đứng dậy ra bên ngoài chạy, Hạ Thiên cũng nhảy lên, "Tiểu manh oa, ăn xong kem ly trở về phòng ngủ, không được đi bờ biển chơi, anh đi huấn luyện."
Một bên chạy một bên quay đầu lại hô to, "Bếp trưởng, nhớ cháo cua của Tiểu manh oa, nấu nhiều một chút."
Hô xong người cũng không thấy.
Tiểu manh oa cắn kem ly nhìn cửa, lưu luyến, nhưng không khóc náo.
Cố Thất Thất xoa xoa đầu của bé, thực sự là khôn ngoan.
"Các người tính toán đem bé ở lại trên đảo?" An Tiêu Dao hỏi, "Cô bé này thân thể cũng không thể huấn luyện đi."
Hơi chạy một chuyến cũng có vấn đề, tuyệt đối không thể tiếp thu huấn luyện cường độ cao.
Tư Đồ Mặc mỉm cười, ánh mắt nhìn Tiểu manh oa rất sủng nịch, "Cô bé này thân thể ai dám huấn luyện, xảy ra sự tình làm sao bây giờ? Hiện tại vẫn đang uống thuốc, bình thường cùng đứa nhỏ bình thường không có gì khác thường, chỉ cần không phát bệnh là được. Anh xem mọi người bình thường có thể ôm bé liền ôm bé, mọi người cưng chiều được giống như em gái ruột của mình, sợ bé đi nhiều một bước đường là được gánh nặng."
"Trái tim của bé bệnh rất hiếm thấy, muốn chữa khỏi, có chút khó khăn."
Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất đều không ngờ tình huống nghiêm trọng như thế, nhìn bé từng miếng từng miếng ăn kem ly bộ dáng rất vui, tâm lí cũng có một chút chua xót, thân thể yếu nhiều bệnh, may mắn bé không biết, dù cho biết, cũng không hiểu cái gì gọi là chết.
"Bình thường không cần tiêm hay uống thuốc sao?"
"Uống thuốc." Tư Đồ Mặc nói, "Mọi người đều dụ dỗ khi cô bé ăn đường, Oa oa cái gì cũng không hiểu, chúng tôi cũng không muốn để cho cô bé tiếp thu huấn luyện cái gì, cứ cưng chiều cô bé bình an như vậy, có thể quá một năm là một năm, những chuyện khác không bắt buộc."
...
"Thảo nào bảo bối cưng cô bé như vậy." Hạ Thanh nói, trên đảo toàn là cường giả, đứa bé khỏe mạnh, đột nhiên có một đúa bé bệnh như thế, cô cũng đau lòng, huống chi nhìn đáng yêu như thế.
Tư Đồ Mặc trể miệng một cái, "Bảo bối cưng cô bé như thế cũng không phải là bởi vì cô bé sinh bệnh."
"Vậy thì vì cái gì?" Hạ Thanh không hiểu, Hạ Thiên đích xác không là cái gì lòng nhiệt tình người, như thế cưng chiều một đứa con nít thật là có chút ngoài ý muốn, mặc dù chính cậu sống chết không thừa nhận cưng chiều Tiểu manh oa, nhưng mọi người nhắm mắt lại cũng có thể cảm giác ra cậu yêu thương Tiểu manh oa nhiều.