Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 2556

Quân thượng cùng vương phi kinh hồn táng đảm nhìn những hình này, theo những trong những hình ảnh này, như vậy đơn giản nhìn vẽ tranh giả đối người trong bức họa vật yêu, một khoản một hoa đều là chân tình.

"Hắn và con gái chúng ta từ nhỏ liền nhận thức?"

Vương phi không trả lời, cô nhớ tới lần trước tập tranh rơi trên mặt đất, biểu tình đau lòng của con gái, như là hư hao một góc cô cũng tiếc, bình thường cũng rất ít thấy cô có hoạt động tiêu khiển gì, thời gian cô ở thư phòng, so với thời gian cô ở pòng ngủ còn nhiều hơn, cô còn oán giận quá, muốn Sophia có thời gian ở bên ngoài nhiều một chút, hít thở không khí mới mẻ, đừng vẫn ở trong thư phòng đọc sách, đều nhìn thành một con mọt sách.

Nguyên lai, cô ở thư phòng cũng không phải là đang đọc sách, đều là ở vẽ tranh, nhìn tập tranh, cô sẽ có bao nhiêu lần ôm tập tranh đi vào giấc ngủ đâu? Tựa như lần trước cô đụng đầu như nhau, con gái trưởng thành, tâm sự cũng không nói với bọn họ, vương phi bây giờ mới phát hiện, Sophia trên người có một loại hiện hữu u buồn cũng không phải là trời sinh thì có.

Con gái rất thích nam nhân này đi.

Trong phòng bệnh.

Hạ Thiên đột nhiên rời khỏi, rất nhiều việc đều giao cho Lý Viễn cùng Chiêm Ninh, không có giao tiếp rõ ràng, điện thoại gọi hơn một giờ, đem tất cả sự tình phân công rõ ràng, hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, toàn thân mệt mỏi cũng đều biến mất, Hạ Thiên ngồi ở trước giường bệnh, Sophia hô hấp đều đều, trong phòng ôn hòa, trên gương mặt cô hiện lên nhàn nhạt hồng, thoạt nhìn đặc biệt khỏe mạnh đẹp, huyết sắc rất tốt, màu da tượng ôn ngọc.

Thiếu chút nữa, cô liền rời đi trên đời này, hai ngày này bao nhiêu mạo hiểm, cô một điểm cũng không biết, duy chỉ có người thanh tỉnh, đau nát tâm, cô lại im lặng ngủ say.

Năm đó, hắn cho rằng, Oa Oa ly khai, sống không được ba bốn năm, không bao lâu, hắn sẽ mất đi cô, hắn liều mạng huấn luyện, trước thời gian ra đảo, hắn đang suy nghĩ, chẳng sợ cô muốn đi, hắn cũng muốn gặp mặt cô một lần lần cuối cùng.

Kết quả, ra đảo, trái lại không dám thấy.

Nghe nói cô đi Zurich, cha mẹ đệ đệ đã ở đó, hắn liền không thể chờ đợi được đi tìm cô, rõ ràng có nhiều việc muốn làm như vậy, lại chỉ muốn liếc nhìn cô một cái, nhìn cô sống có được tốt không, nhìn thấy cô phát bệnh, trái tim của hắn cũng mau đình chỉ hô hấp.

Tám năm.

Tròn tám năm, hắn và cô lại như chia cách một thế kỷ.

Năm tháng dài dằng dặc, hắn đều không dám tin, hắn là như thế nào vượt qua tám năm này.

Mặc dù không gặp mặt, lại thời khắc biết tin tức của cô, hắn giả mạo quyền của khoa bệnh tim nước Mỹ, nhìn bệnh án của cô, sửa lại cho cô phương thuốc, mỗi tháng bệnh viện đều quy định sẵn lúc cho cô tiêm thuốc giảm đau, phối hợp thuốc mới, mấy năm này, trái tim của cô cũng đã ổn định, hắn phán đoán, Oa Oa có thể khỏe mạnh sống sót, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, lại nói mười năm không có vấn đề.

Có hắn ở đây, cô sẽ không chết.

Hắn thực sự hận cô sao?

Không, đã sớm tha thứ, theo năm tháng trôi qua, Lý Mộ Thành cũng khôi phục thị lực, hắn đối với oa oa oán hận cũng đã biến mất, đặc biệt ở Zurich sau khi thấy qua cô, đã sớm vô pháp buông tay, bằng không, này nhiều năm, hà tất tiêu hao tâm lực, tiêu hao tiền tài, chỉ cầu cô có thể qua được thuận lợi một điểm, an ổn một điểm, đừng quá cực khổ...

Cô lại sớm đã quên mất hắn.

Hạ Thiên nhẹ nhàng nắm tay cô, bọc ở trong tay, xúc cảm như hắn trong trí nhớ giống nhau như đúc, kiều mềm, ôn nhuận, mềm hóa tâm đóng băng vạn năm của hắn.

"Oa Oa, quá khứ tất cả, đều đã qua, được không?"

Tôi đã tha thứ em, em cũng tha thứ ca ca, được không?

Tựa hồ nhận thấy được có người nắm cô, Sophia hơi mở mắt ra, Hạ Thiên kinh hỉ nhìn cô, Sophia nhẹ nhàng cười, "Ca ca... Tôi nhất định là nằm mơ đi."
Bình Luận (0)
Comment