Editor: thanh huyền
Hạ Thần Hi ngẩn ra, lặng lẽ nhìn Đường Bạch Dạ một cái, đứng dậy nói, "Tôi đi nhận điện thoại.”
Cô đi ra ngoài phòng ăn, mới nghe.
"Thần Hi, thích hoa bách hợp không?"
"Rất thích, hoa rất đẹp, cám ơn anh."
Tiêu Tề ôn nhu nói, "Em thích là được, nếu như có thể, anh rất muốn mang em về nhà, nhìn xem hoa viên bách hợp của chúng ta."
Hạ Thần Hi cắn môi, không biết nên nói tiếp thế nào, có chút khó khăn nói, "Tôi không có thời gian nghỉ dài.”
"Không quan hệ, chờ được nghỉ dài, anh sẽ dẫn em đi nhìn.”
Hạ Thần Hi lại trầm mặc.
Cô là người nhanh mồm nhanh miệng, lại không biết nói với Tiêu Tề cái gì, này là vị hôn thê trên danh nghĩa, làm cho cô có cảm giác áp bách, cô có rất ít cảm giác như thế, cho dù là Đường Bạch Dạ, cũng không cho cô cảm giác áp bách lớn như vậy.
"Thần Hi, buổi tối có rảnh không?"
Hạ Thần Hi nói, "Hôm nay có hẹn ."
"Ngày mai?"
Trong lòng Hạ Thần Hi suy nghĩ, Tiêu Tề lễ phép như thế, lại mang danh hiệu vị hôn phu của cô, cô cũng đã nói cho anh một cơ hội, nếu cô cứ cự tuyệt, giống như, rất khác người.
"Ngày mai rảnh rỗi."
Tiêu Tề nghe rất vui vẻ, "Vậy ngày mai em tan tầm, anh tới đón em.”
"... Được!"
"Đúng rồi, em có biết có bao nhiêu bông hoa bách hợp không?”
Sắc mặt Hạ Thần Hi ửng đỏ, trong lòng rung động, lời Tiêu Tề, cô sao lại không biết, cùng sinh cùng chết.Đây là lời thề có bao nhiêu mỹ lệ, phàm là phụ nữ sẽ cảm thấy lãng mạn.
Tiêu Tề rất dụng tâm.
Cô lại rất mờ mịt.
"... Không có."
Thanh âm Tiêu Tề, nghe không ra thất lạc cũng nghe không ra phẫn nộ, bình thản như nước, "Không có việc gì, em bận trước đi, chúng ta ngày mai gặp."
"Ngày mai gặp."
Hạ Thần Hi cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm, chẳng biết tại sao, mỗi lần nói chuyện với Tiêu Tề, cô cũng có chút cẩn thận từng li từng tí không biết đang sợ cái gì, chính cô cảm thấy kinh ngạc.
Vừa mới quay người lại, hoảng sợ.
Đường Bạch Dạ đứng ở sau lưng cô, sau lưng là ánh đèn mờ tối, sắc mặt của anh một nửa ở trong tối, thấy không rõ lắm, chỉ có một đôi tròng mắt thâm thúy, như muốn đem người kéo vào vực sâu vạn trượng.
"Ăn cơm." Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, xoay người về phòng ăn.
Hạ Thần Hi theo anh, trở lại ngồi.
Thức ăn đã được mang lên, rất phong phú.
Có cô thích, cũng có anh thích.
Món cay chiếm đa số.
Bầu không khí, rất yên tĩnh.
Rất lạnh.
Đường Bạch Dạ trầm mặt, mưa gió nổi lên, Hạ Thần Hi nghĩ thầm, nhất định là cô điện thoại nhiều lần, nên anh ta mất hứng. Đường tổng sinh khí, hậu quả rất nghiêm trọng, trấn an lửa giận lão bản là một phần trách nhiệm công nhân.
Hạ Thần Hi gắp một khối cá chua cay cho Đường Bạch Dạ, "Đường tổng, đừng nhỏ mọn như vậy, tối đa tôi không nghe điện thoại ."
"Hừ!" Đường tổng nhìn cô hừ lạnh.
Hạ Thần Hi vừa cười cho anh một đũa, cô phát hiện, mỗi lần cô hầu hạ anh ta ăn cơm, tâm trạng anh ta rất tốt.
...
"Đúng rồi, chúng ta đi xem phim gì?" Hạ Thần Hi dời đề tài đi chỗ khác.
"Hồi ức toàn diện."
Hạ Thần Hi hưng trí, "Nghe nói bình luận không tệ, tôi vốn tính toán mấy ngày nữa sẽ đi xem, Đường tổng, anh đối với bộ phim này cũng có hứng thú sao?”
Đường Bạch Dạ cười, không trả lời.
Anh đối với điện ảnh không có hứng thú, anh chẳng qua là nhất thời không cẩn thận, cảm thấy hứng thú với việc bồi phụ nữ xem phim.