Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 487

Khuôn mặt kia đằng đằng sát khí, thực sự là sức sống mười phần, một chút cũng không giống bệnh nhân mất máu quá nhiều, Hạ Thần Hi tâm mềm mại được lộn xộn.

Lúc người này đáng yêu, thật sự làm người ta muốn cắn một cái.

“Sinh khí?” Hạ Thần Hi ngồi lên, nằm bò ở bờ vai của anh hỏi.

Đường tổng không nói lời nào, đưa lưng về phía cô.

“Em vốn tính toán bồii đêm, nhưng Đường tổng đã sinh khí, vậy không ở lại đến, ngày mai tan tầm trở lại thăm anh.” Hạ Thần Hi nói, vừa muốn đi, Đường tổng rầm chuyển qua đây.

Cười đến vô cùng ngọt ngào, nghiến răng nghiến lợi nói một câu, “Anh một điểm cũng không tức giận.”

Ngọt như vậy mặt xán lạn, lại hợp với giọng điệu nghiến răng nghiến lợi vặn vẹo như thế, Hạ Thần Hi vui vẻ.

Nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt Đường tổng.

“Anh thế nào đáng yêu như thế a.”

Đường tổng giận! ! ! ! ! ! !

Giọng điệu này là cô ca ngợi Hạ bảo bối thường dùng , động tác này cũng là cô với Hạ bảo bối thường xuyên dùng .

Hạ Thần Hi chuyển biến tốt liền thu tay, cởi hài, tính toán đến sát vách ngủ.

Đường tổng không vui .

“Anh muốn ôm em ngủ.”

“Giường bệnh quá nhỏ.” Hạ Thần Hi nói, một thước nhị sàng, (chắc khoảng mét hai) hai người thế nào ngủ a.

“ Anh muốn ôm em ngủ.” Đường tổng kiên trì, Hạ Thần Hi nghĩ nghĩ, quên đi, cô nương ta liền sủng ngươi một hồi, Hạ Thần Hi chui vào chăn của anh, gối lên cánh tay Đường Bạch Dạ, cánh tay của anh không có chuyện gì.

Đường tổng đủ hài lòng.

Cái gì cũng viên mãn .

Hạ Thần Hi rất muốn châm chọc.

Nằm một hồi, không ai ngủ.

Hạ Thần Hi nói, “Anh vừa mới mổ, thân thể suy yếu, đừng nghĩ gì , ngủ đi.”

“Ngực đau, ngủ không được.” Đường Bạch Dạ thực sự là đại lời nói thật, mặc dù không muốn thừa nhận.

“Nếu không, em đi lấy cho ah một ít thuốc giảm đau.”

“Không muốn.” Đường Bạch Dạ nói, “Y không cần.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Em ngủ đi, mặc kệ anh.” Đường Bạch Dạ nhàn nhạt nói, đau một hồi sẽ không có chuyện.

Hạ Thần Hi nói, “Vậy nói chuyện đi.”

“Em ngày mai phải đi làm.”

“Không có việc gì, tinh thần em tốt, cùng lắm trễ giờ, tổng giám sẽ nhắm một mắt mở một mắt.”

“Em cho là tổng giám đốc chết sao? Ngang nhiên muộn còn không để ý tới?”

Hạ Thần Hi bật cười, vuốt tâm oa Đường tổng, “Bị xem nhẹ , tan nát cõi lòng đi?”

Đường tổng hừ, Hạ Thần Hi mỉm cười, Đường Bạch Dạ đột nhiên hỏi, “Em cùng lão đầu, lúc nào thông đồng ? Ông ta đối với em thật tốt.”

“Cái gì thông đồng, nói xong thật khó nghe.” Hạ Thần Hi nói, “Lần trước ông ấy tìm em nói em đưa bảo bối đi Mỹ, em rất có cốt khí không đáp ứng, hơn nữa đáp ứng ông ta, để bảo bối không kế thừa gia sản Đường gia.”

“Chủ tịch liền hài lòng.”

...

“Phi, bảo bối nhà ta tùy tiện ném ra một chi phiếu cũng có thể mua Đường thị.” Đường Bạch Dạ lại một lần nữa thần châm chọc, Hạ bảo bối đơn giản dễ dàng, tùy tiện đem ngân hàng, bóp méo một chút tư liệu .

“Đương ai cũng rất hiếm lạ tài sản của ông ta sao? Đường thị ở trong mắt bảo bối cũng chỉ là thức ăn ngoài chợ.”

Tiện nghi!

Hạ Thần Hi cười, những chuyện khác, không có nhiều lời.

“Ông ta còn cùng em nói cái gì?”

“Không nói gì .” Hạ Thần Hi cười nói.

“Vậy ông thế nào đột nhiên không nghĩ ra muốn tới nộp tiền bảo lãnh?” Đường tổng không hiểu chính là điểm này, “Em có phải cùng làm giao dịch gì hay không?”

“Tất cả đều là âm mưu luận, em có thể cùng ông ta làm giao dịch gì, ông ta là cha anh, nộp tiền bảo lãnh thì như thế nào?”

“Đừng nói đùa, ông ta sẽ không coi anh là con trai.”
Bình Luận (0)
Comment