Đường Bạch Dạ chung
quy không thể nhịn được, như không có việc gì, theo tới toilet, nghe
thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, Hạ Thần Hi đích xác không thể nào mang thai, Thần Hi đến nghỉ lễ là Bạch Dạ mua băng vệ sinh, Thần Hi sao có
thể nhanh như vậy mang thai.
Chỉ là nhịn không được nghĩ, nếu là Thần Hi thực sự mang thai thật tốt.
Bạch Dạ liền lấycáicớ này cho bọn họ lại cùng một chỗ thêm một năm, đợi đứa nhỏ được sinh ra.
Nếu là Thần Hi mang thai, Bạch Dạ liền có một cái cớ không giết Thần Hi.
Vậy thật tốt.
Nhìn hình ảnh mẹ con thân mật, Đường Bạch Dạ chỉ cảm thấy mắt đau nhói, Bạch Dạ vốn có thể không đau lòng mà đem một đôi mẹ con này ôm vào trong
ngực, hảo hảo thương tiếc, cho vô tận sủng ái, nếu như là Hạ Thần Hi của quá khứ.
Bạch Dạ vốn có thểhạnh phúc như vậy.
Bây giờ, Bạch Dạ chỉ có thể nhìn, không cách nào đến gần một bước.
Chẳng sợ biết nếu mình buông tha thù hận của nhiều năm trước như vậy, Bạch Dạ là có thể đạt được hạnh phúc, nhưng Bạch Dạ cũng không làm được.
Bạch Dạ sẽ không còn mặt mũi nào để đối mặt nhiều anh em Đường môn như vậy.
Hạ Thần Hi cũng nhìn thấy Bạch Dạ, Đường Bạch Dạ nhíu mày hỏi, “Không thoải mái?”
“Không có việc gì.”
“Hôm nay không chụp ảnh cưới nữa, chúng ta đi bệnh viện.” Đường Bạch Dạ nói.
Hạ Thần Hi đứng lên, mỉm cười, tươi đẹp như lúc vừa gặp nhau, chính
làtươi cười như vậy, làm Đường Bạch Dạ trong lòng vừa mới bốc lên đau
lòng, liền biến mất không tung tích, nụ cười tươi của An Kỳ đã ở trong
lòng Bạch Dạ mấy năm.
Đặc biệt chói mắt.
“Em không có trở
ngại gì lớn, chỉ là chụp ảnh cưới thôi không có gì đâu, nếu là không
thoải mái, em lại đi bệnh viện.” Hạ Thần Hi nói.
Hạ bảo bối khuyên Thần Hi trước đi bệnh viện, Hạ Thần Hi kiên trì muốn chụp ảnh cưới.
Đường Bạch Dạ nhìn Thần Hi liếc mắt một cái thật sâu, hai người ánh mắt đối
diện, xem như là đạt thành nhận thức chung, trước khi đi chụp ảnh cưới,
Hạ bảo bối nói, “Mammy, cho dù muốn đi chụp ảnh cưới, mẹ vừa mới ăn cái
gì đã phun ra đó, trước đi ăn chútgì đi ạ.”
“Được.”
Hạ
bảo bối đi gặp bồi bàn chọn món muốn ăn, Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi
ngồi vào chỗ ngồi, Đường Bạch Dạ nhàn nhạt hỏi, “Chỗ nào không thoải
mái?”
“Có lẽ là hải sản không tươi, quá lâu.” Hạ Thần Hi qua loa trả lời.
Đường Bạch Dạ cũng là không hỏi nữa, Hạ bảo bối bưng một đĩa bánh ngọt trở
về, là vị dâu tây, đưa tới trước mặt Hạ Thần Hi nói, “Mammy, ăn bánh
ngọt.”
“Bảo bối tốt, thật đúng là tri kỷ.” Hạ Thần Hi mỉm cười,
bắt đầu ăn bánh ngọt, quả nhiên không có phản ứng gì, Hạ bảo bối ở một
bên hỏi xem ăn có được không, bánh ngọt này hình như là qua đêm, cũng
không phải là rất mới.
Thế nhưng, không có biện pháp, sáng sớm thôi, chỉ có thể chấp nhận.
Hạ Thần Hi múc một thìa, đưa đến bên môicủa Hạ bảo bối, Hạ bảo bối cắn
một ngụm, cảm giác rất không tồ, nhịn không được cười nói, “Uh, cảm giác rất tốt, phi thường ngon miệng, mammy, ăn nhiều một chút.”
Đường Bạch Dạ khẽ lắc đầu nhìn hai người bọn họ, mẹ một ngụm con một ngụm, ăn rất thân mật và khắng khít, Bạch Dạ nhìn Hạ Thần Hi đem một ngụm bơ cho vào miệng mình, Bạch Dạ vừa mới ăn bữa sáng thấy như thế có chút cuồn
cuộn, nhịn không được nói một câu, “Hạ Thần Hi, sáng sớm ăn đầy mỡ như
thế, em không ngán sao?”
“Ăn thật ngon a.” Hạ Thần Hi nói, lè
lưỡi liếm liếm môi, Đường Bạch Dạ hai tròng mắt co rụt lại, Hạ bảo bối
nói, “Mammy, daddy một chút cũng không hiểu được như thế nào mỹ vị,
không biết được chỗ tốt của bánh ngọt, baba Bạch Dạ chắc là không có cơ
hội ăn thửa.”
Này hai mẹ con từng miếng từng miếng, quyết đoán nhanh chóng tiêu diệt một đĩa bánh ngọt.
Đường Bạch Dạ, “...”
Bạch Dạ một chút cũng không lo lắng cho Hạ Thần Hi, thật ra vì Thần Hi khẩu vị đặc biệt, dạ dày cũng rất thần kì, vừa đemcháo dinh dưỡng hải sản
toàn bộ phun ra, vậy mà ăn hết một đĩa bánh ngọt nhỏ.
Đây đúng là dạ dày thần kì a?