Editor: duong lieu
Thỉnh thoảng toát ra mấy phần tiểu nữ tử nũng nịu, anh sẽ cảm thấy cô rất cần anh.
Cô cái gì đều xử lý tốt, anh làm gì?
Đường Bạch Dạ là thật rất thất bại, anh muốn vì Hạ Thần Hi làm chút gì, nhưng Hạ Thần Hi tổng đem mình thu thập rất thỏa đáng, căn bản là không cần đến anh làm cái gì, anh là thật rất thất bại.
Mặc dù, anh biết, anh yêu chính là Hạ Thần Hi như vậy.
Nhưng mà, nam nhân thôi, luôn có như vậy một điểm tâm hư vinh, hi vọng nữ nhân của mình như chim nhỏ nép vào người, anh có thể như một anh hùng bảo hộ nữ nhân của mình.
Này đó tâm tư, nói ra sẽ bị người chê cười, anh cũng không thể minh nói cùng Hạ Thần Hi.
Hạ Thần Hi bị giam ở ha mã ngục giam, anh không chút nào biết chuyện, thẳng đến Hạ Thần Hi đi ra, anh mới biết, lúc đó, Hạ Thanh thông tri anh thời gian, anh liền cảm giác mình đặc biệt thất trách.
Nữ nhân của mình, mình cũng không thể cứu trở về.
Còn để cho cô tay làm hàm nhai, làm cho cô một người phấn đấu, cô dựa vào sức lực của chính mình, theo phòng thủ kiên cố trong ha mã ngục giam trốn ra, Hạ Thần Hi độc lập như vậy, anh thực sự là rất ưu thương a.
Đường tổng biểu tình rất kinh điển, Hạ Thần Hi cũng nhịn không được muốn cười.
Cô làm sao không muốn cùng Đường Bạch Dạ du ngoạn xung quanh, du ngoạn nghỉ phép, ai hi vọng mới từ ngục giam ra lại muốn bận này bận kia, kinh hoàng khiếp sợ, nhưng hiện nay tình thế nghiêm trọng như thế, căn bản Đường Bạch Dạ không được phép nghỉ ngơi.
Vân Dật là thị trưởng, trong khoảng thời gian này lại đi không được, Đường môn toàn dựa vào anh và Lâm Nhiên.
Phi thường thời kì, nhi nữ tình trường bài đệ nhị.
"Tiếp theo nhất định cho anh cơ hội biểu hiện tốt." Hạ Thần Hi chủ động oa ở trong ngực anh cọ xát, "Nhân sinh dài như vậy, anh sợ không có cơ hội cho anh biểu hiện sao?"
"Chờ em biến Thành lão thái thái, anh lại biểu hiện?" Đường Bạch Dạ càng ưu thương.
Anh cũng không nên, anh muốn ở thời gian chính mình rất đẹp trai trẻ tuổi là được biểu hiện tốt, để Hạ Thần Hi nhớ kỹ, đã từng có một danh nam nhân thiên thần, phấn đấu quên mình yêu nàng như vậy.
Cảm giác này, thật tuyệt, nhiều điện ảnh a.
Chỉ tiếc, Hạ Thần Hi có thể cho anh cơ hội biểu hiện là cực nhỏ.
Hạ Thần Hi bật cười, Đường Bạch Dạ, anh thế nào trở nên ngây thơ như thế?
"Đúng rồi, bảo bối đâu, em nghĩ con."
"Anh điện thoại cho con, khả năng một lát sẽ tới." Đường Bạch Dạ đang nói, một chiếc xe việt dã liền dừng ở dưới lầu khách sạn, Lục Trăn hình như thành bảo tiêu dành riêng Hạ bảo bối, Hạ bảo bối đi chỗ nào, anh ta liền cùng đi chỗ nào, thứ nhất là bảo hộ, thứ hai, anh ta cũng rất thích cùng Hạ bảo bối cùng một chỗ ngoạn, thú vị a.
"Mammy..." Bảo bối nhi mặc áo sơ mi đơn giản, ha luân khố, mang theo một mũ lưỡi trai trên đầu, thấy Hạ Thần Hi, nhào tới, nhiệt tình nhào vào trong lòng Hạ Thần Hi, Hạ Thần Hi thập phần vui vẻ, phủng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu hôn mấy cái.
Đường Bạch Dạ hâm mộ ghen ghét.
Hạ Thần Hi thấy anh cũng không kích động như vậy, thân thiết như vậy, thấy con trai bảo bối vậy mà đưa vài cái hôn.
Đố kị, đố kị...
"Lý Hoan Tình bị thương, mammy, mẹ không sao chứ?" Hạ bảo bối khẩn trương hỏi, Hạ Thần Hi lắc đầu, "Không có việc gì, mammy rất tốt, một chút sự tình cũng không có, bảo bối gầy một chút."
Lục Trăn nói, "Cậu ta gần đây bị Vân Sinh thao luyện, có thể dài béo mới kỳ quái."
Hạ bảo bối đáng yêu gãi gãi đầu, cười đến rất hợp đáng yêu, nhìn cha mẹ cậu hòa thuận, bộ dáng cảm tình, trong lòng cậu nhiều vui vẻ, thời gian cậu đến còn lo lắng cha mẹ cậu bởi vì đứa nhỏ cùng sự tình trước kia, khúc mắc càng ngày càng sâu.
Không ngờ, bọn họ bất kể hiềm khích lúc trước, đã tiêu tan.