Mê Hoặc Song Vương

Chương 86

Ngày thứ tư, sáng sớm Bách Lý Hội liền tỉnh lại, theo thói quen khẽ gọi: "Thức........"

Mò mẫn sang bên cạnh, đã sớm lạnh lẽo, trong phòng, chỉ có một mình nàng. 

Trong thư phòng. 

"Vương, toàn bộ đều đã sắp xếp xong, xe ngựa cũng đã chuẩn bị tốt rồi." Hàn Hữu Thiên mặc dù không đành lòng, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng. 

Gia Luật Thức không nói gì khẽ gật đầu, đã nhiều ngày nay, bệnh phát tác càng kịch liệt hơn: "Khụ khụ............"

"Vương." Hàn Hữu Thiên tiến lên, nâng hắn đến ngồi trước bàn bên cạnh. 

Nam tử khoát tay áo, trên mặt cô đơn đến cực điểm. 

"Gia Luật Thức, Gia Luật Thức........." Thanh âm vui vẻ từ cuối hành lang truyền đến, cùng với một loạt tiếng bước chân nhẹ nhàng của nữ tử. 

Cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, đầu Bách Lý Hội ló vào thăm dò, thấy hắn ở đây, mới cất bước đi vào: "Ngươi thật ở nơi này a."

Gia Luật Thức ngẩng đầu, giọng điệu nhàn nhạt: "Hội nhi............."

"Làm sao vậy?" Nàng ngồi xuống phía đối diện, một tay khẽ nâng cằm. 

Gia Luật Thức nhìn Hàn Hữu Thiên bên cạnh, giọng nói, mang theo vài phần khàn khàn mệt mỏi: "Hôm nay, ta sẽ để cho họ đưa ngươi về Nam Triều." 

Bách Lý Hội ngu ngơ buông tay, nụ cười trên mặt trong phút chốc cũng thu hồi: "Ngươi nói cái gì?"

"Xe ngựa đã chuẩn bị tốt rồi."

"Vì sao?" Bách Lý Hội không thể tin đứng lên, ngồi xổm xuống trước mặt hắn: "Thức, ngươi làm sao vậy?"

"Ngươi hẳn là nên trở lại nơi đó, bổn vương đối với ngươi đã không còn hứng thú." Gia Luật Thức đứng lên, dứt khoát nói: "Ngươi còn không đi sao?" Tâm, đau đớn lợi hại, so với bị xé rách, còn tàn nhẫn hơn. 

"Không, ta không tin." Một tay nàng giữ chặt tay áo hắn: "Ngươi vất vả đưa ta rời khỏi Nam Triều, hiện tại, lại muốn đuổi ta về?" 

Gia Luật Thức đứng lên, Bách Lý Hội không kịp chuẩn bị, té ngã trên đất: "Ngươi không tin cũng được, Bách Lý Hội, ngươi vẫn tin được nam nhân sao? Ha ha............, thật sự là nực cười." Nụ cười đầy châm chọc. 

Nàng ngồi trên nền đất lạnh, tâm lại càng lạnh lẽo hơn, sao có thể. 

Gia Luật Thức cố nén không tiến lên, một tay đặt sau lưng, nắm chặt thành quyền. 

Hội nhi, thực xin lỗi.

Nàng đỡ cái bàn bên cạnh, đứng lên, bỗng nhiên, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu. 

"Ta biết rồi." Bách Lý Hội nắm tay hắn, chỉ chỉ vết sẹo trên tay hắn: "Có phải hay không vì cái này, ngươi không phải cũng đã mắc phải cô đĩnh chứ?"

Tim Gia Luật Thức đập loạn nhịp nhìn nàng, trong lòng, đột nhiên bỗng chốc tan rã. 

Tâm nàng, sắc bén đến như vậy. 

"Không phải, Vương không hề mắc phải bệnh này." Hàn Hữu Thiên bên cạnh tiến lên, ngoan độc nhẫn tâm: "Nếu là cô đĩnh, đã sớm phát bệnh hộc máu rồi, ngươi biết tại sao không? Vì ngươi, Vương thiếu chút nữa cả quyền lực đều cũng vứt bỏ, hiện nay, chỉ là thanh tỉnh lại, nữ nhân, có thể nào sánh được với tiền đồ? Hơn nữa, lại là dạng nữ nhân như ngươi."

Hốc mắt Bách Lý Hội chứa đầy chất lỏng trong suốt, đôi tay nắm chặt hai cánh tay của Gia Luật Thức: "Ta muốn nghe ngươi nói, chính miệng ngươi nói."

Nam tử xoay người về hướng khác, khóe mắt, không hề có chút độ ấm: "Hàn Hữu Thiên nói không sai." 

"Gia Luật Thức, ngươi không phải là người như thế." Nàng hét lên, nước mắt chảy xuống. 

"Ngươi quá coi trọng ta rồi, đối với ta mà nói, có thể xem như đã chiếm được ngươi, cho nên, đã không còn thú vị nữa." Hắn nói cực kì lỗ mãng, nụ cười trên khóe miệng, mang theo khinh thường. 

Đôi tay, từ từ trượt xuống, Bách Lý Hội thủy chung vẫn lắc đầu, cho đến khi, mất đi chỗ dựa. 

Tại sao? Nàng vẫn không tin? Ngay ngày hôm qua, hắn vẫn còn hết sức sủng ái nàng, chỉ trong một đêm?

"Vương.........." Một giọng nữ nhân từ ngoài phòng truyền đến, trong nháy mắt, nàng liền bước đến, chỗ khuỷu tay, bị hung hăng đụng một cái. 

Bách Lý Hội sững sờ lui về một bên, trong mắt, không hề có một chút tiêu cự nào. 

Gia Luật Thức cũng không nghĩ đến hôm nay Ôn Nhứ lại đến, ngay sau đó, một đôi tay bé nhỏ liền quấn lên. 

"Vương." Ôn Nhứ ngẩng đầu, cười như hoa: "Chiếc xe ngựa trước cửa kia là chuẩn bị cho nàng à?"

Nàng biết, cuối cùng cũng có một ngày, vương sẽ ghét bỏ nàng ta. 

Một tay Gia Luật Thức phủ lên tay nữ tử, trong mắt, có vài phần dịu dàng: "Đúng, về sau, bổn vương sẽ đưa ngươi đến đây ở." 

"Thật sao?" Nàng vui đến phát khóc, đôi tay quấn lên eo hắn: "Vương........."

Bách Lý Hội trầm tĩnh nhìn bọn họ, thẫn thờ xoay người lại. 

"Quần áo và lộ phí của ngươi, bổn vương đã cho người để trên xe ngựa rồi."" Một tay Gia Luật Thức đặt trên vai Ôn Nhứ, ánh mắt đau xót nhìn bóng lưng nàng. 

Bách Lý Hội dừng một chút, liền xoải bước đi ra ngoài. 

Đi qua hành lang, băng qua nhà sàn, nơi đó, tồn tại quá nhiều hồi ức, chỉ thuộc về hai người bọn họ. 

Đi xuống thềm đá, từ lúc nào lại dài như vậy? Như thế nào cũng đi không xong, bầu trời, còn đang có tuyết rơi.

Trong viện, cánh mai hồng rơi xuống đất, nửa người, giấu dưới bông tuyết trắng xóa. 

Bách Lý Hội ngồi xổm xuống, nhặt lấy vài cánh, để vào trong tay áo. 

Từ bên trong lầu đi ra, đã không còn rơi nước mắt, nàng đứng lên, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài. 

Dấu chân rời đi, từ trong viện kéo dài thẳng tắp ra ngoài sân, cô đơn, một trước một sau, không người bạn nào. 

Gia Luật Thức đi ra khỏi phòng, hai tay chống trên lan can, một hơi cũng không lên nổi, thở hổn hển. 

"Vương........." Hàn Hữu Thiên lấy áo choàng, khoác lên vai hắn. 

Ôn Nhứ không rõ nguyên do, một tay đỡ hắn.

Ngoài viện, phu xe thấy Bách Lý Hội đi ra, vội vàng vén màn kiệu lên: "Cô nương, lên xe đi."

Nàng không nói gì, bước chân hướng về phía trước, tuyết, chất đầy như vậy, dẫm lên trên, phát ra âm thanh chói tai tan nát cõi lòng. 

Một thân cứng cỏi, cũng không quay đầu lại, đi về phía trước. 

Có lẽ, chỉ cần nàng quay đầu lại nhìn một cái, có thể nhìn thấy trong mắt hắn, tràn ngập bất đắc dĩ. 

Có lẽ, chỉ cần nàng quay đầu lại nhìn một cái, có thể thấy hắn, ở phía sau nàng, không nói gì vươn một tay ra. 

Hội nhi, ngươi đừng đi. 

Bách Lý Hội im lặng bước đi, xe ngựa theo sát phía sau. 

Thân thể bị vướng chân, nàng ngã xuống, cũng không muốn đứng lên. 

Bách Lý Hội ngẩng đầu, trên mặt đều là tuyết vụn, lạnh lẽo rét buốt, càng khuấy động tâm hồn đã vốn không hề có độ ấm. 

Nàng nghiêng sang một bên, vẫn không nhúc nhích, tiếng khóc bị đè nén, từ trong cổ bật ra. Tay nhỏ bé, nắm thành quyền, đập trên nền tuyết. 

"Hu hu......" Bên tai chỉ có gió lạnh rít gào, quét qua khuôn mặt bị đông lạnh đỏ bừng của nàng, như bị đao cắt. 

Bách Lý Hội cúi đầu, đem khuôn mặt chôn sâu vào tuyết, lại không hề có một chút cảm giác nào. 

Phía sau, nam tử đứng ở trên cao, trong ngực quýnh lên, bệnh trạng lâu nay áp chế rốt cuộc cũng phát tác, máu đỏ tươi bắn lên trên lan can trắng xóa, chỉ một chốc, liền bị thẩm thấu, dần dần hóa thành sương khói. 

"Vương......." Ôn Nhứ không kéo được hắn, nhìn hắn nặng nề ngã về phía sau. 

Hàn Hữu Thiên bên cạnh vội vàng đỡ hắn, để hắn dựa vào mình. 

Gia Luật Thức thở hổn hển không nói được một câu: "Khụ khụ.........."

Máu đỏ tươi trong miệng không ngừng trào ra, mang theo khối máu đỏ sậm. Từng đợt, hừng hực khí thế trào ra. 

"Hội........." Ngước mắt, đầy rẫy thê lương, cả bóng lưng sau cùng của nàng cũng đã không nhìn thấy, ánh mắt, càng lúc càng mơ hồ. 

"Vương, ngươi đừng dọa Nhứ nhi, ngươi làm sao vậy, làm sao vậy........." Ôn Nhứ quỳ gối bên cạnh, một tay nâng chặt cằm hắn, trong lòng bàn tay, tất cả đều là máu sềnh sệch. 

Tiếng thở dốc của Gia Luật Thức ngày càng nặng, trong tai, cũng không nghe được bất kì âm thanh gì, chỉ có, một chút, tiếng tim đập nặng nề. 

"Vương..........."" Ôn Nhứ ôm lấy đầu hắn, để hắn tựa vào trước ngực mình: "Hàn Hữu Thiên, ngươi mau cứu hắn a............"

Gia Luật Thức nặng nề nhắm mắt lại, máu, nhuộm đỏ áo bào. 

Làm sao quên được...........

Trong kí ức sâu thẳm, lưu lại nụ cười xinh đẹp của nàng. 

Khóe miệng khẽ câu lên, có chút nũng nịu: "Thức.........."

Lần đầu gặp nhau, giống như từ trên trời giáng xuống, xông vào cuộc sống của hắn. 

"Gia Luật Thức, đưa ta đi.........."

"Gia Luật Thức, hình như ta đã thích ngươi rồi........"

Thật vất vả, chờ đến ngày hôm nay.......

Hội nhi, nhất định phải nhớ, chúng ta đã cùng nhau đến gò đống. 

Nhất định phải nhớ, ta..............

Tuyết rơi càng lớn, qua hồi lâu, Bách Lý Hội mới đứng lên, bất chấp tuyết bay trên người, tiếp tục bước từng bước về phía trước. 

Nam nhân, cuối cùng đều không thể tin được, cha nàng, phu quân nàng, hiện tại, cả người nàng đã quyết định phó thác cả cuộc đời.

Tuyết hóa thành nước, từ gò má nàng nhỏ giọt xuống. 

Bách Lý Hội lấy tay áo nhẹ lau đi, chỉ lưu lại một giọt, ngưng tụ ở khóe mắt. 

Xe ngựa phía sau lẳng lặng đi theo, nàng xoay người, giọng nói lộ ra vẻ lạnh lùng: "Không cần đi theo ta, trở về đi."

Phu xe dắt ngựa một bên đáp: "Vương có lệnh, nhất định phải đưa ngài an toàn trở về Nam Triều."

"Ngươi trở về nói cho hắn biết, ta, Bách Lý Hội, từ nay về sau sẽ không dựa vào ai nữa." Nàng xoay người, tiếp tục đi về phía trước: "Không cần đi cùng nữa."

Phu xe bỗng chốc sững sờ, vẫn là hồi thần lại, tiếp tục đi về phía trước. 

Bách Lý Hội dừng bước, trên tóc, bị tuyết nhuộm thành màu trắng, "Ngươi đem hành lý cho ta, tự ta trở về."

Chỉ thế này, cuối cùng cũng được rồi chứ. 

Phu xe thấy nàng năm lần bảy lượt cố chấp như vậy, suy nghĩ một lát, vẫn gật đầu. 

Tiếp nhận bọc đồ trong xe, nàng móc từ trong tay áo ra một cây chủy thủ, cùng với khối ngọc sáng long lanh ở phần đuôi kia, đặt vào trong tay hắn: "Sau khi trở về, đem cái này giao cho vương các ngươi."

"Dạ."

Khi một lần nữa quay đầu đi, trên mặt nàng đã là một mảnh lạnh lẽo, phía sau, tiếng xe ngựa càng lúc càng đi xa, Bách Lý Hội nhìn bọc đồ trong tay, ném vào khung cảnh mênh mông kia. 

Cho tới bây giờ, nàng vốn không hề thay đổi, luôn luôn dứt khoát, nếu, không có tình, vậy thì cái gì cũng đều không còn tồn tại nữa. 

Gia Luật Thức, là ngươi mang ta rời khỏi Nam Triều, cho ta một cơ hội, giờ đây, cũng là ngươi, đẩy ta vào địa ngục khôn cùng này. 

Lại một người, thật sự là giống nhau. 

Tập Ám, bỏ rơi nàng, Gia Luật Thức, lại đem nàng quăng đi. 

Bách Lý Hội, ngươi thật sự, còn có thể tin vào nam nhân sao?

Khóe miệng khẽ câu lên, hóa ra, đây mới là tinh thần mệt mỏi, nàng rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi, lâm vào bóng tối vô hạn. 

Xung quanh rất ấm áp, không còn là trời đông tuyết phủ nữa, rèm mi khẽ run, Bách Lý Hội vô lực mở mắt ra. 

"Tỉnh, tỉnh..........." Một giọng nữ trẻ tuổi truyền vào tai Bách Lý Hội, đập vào mắt là một khuôn mặt thanh tú. 

"Đây là nơi nào?"

"Đây là đoàn biểu diễn của chúng ta, cứu ngươi là chủ gánh hát của chúng ta a." Nữ tử bón cho Bách Lý Hội mấy ngụm nước: "Đúng rồi, ta gọi là Xuân nhi."

Bách Lý Hội cười gật đầu, liếc nhìn bốn phía: "Đa tạ ngươi."

Nàng đỏ mặt, cúi thấp xuống: "Đúng rồi, ngươi thế nào mà lại ở một mình giữa trời đông gió tuyết thế này? Thời điểm cứu ngươi lên, đều nghĩ ngươi đã chết rồi."

Vài nữ tử xung quanh cũng lại gần, ngồi vây quanh một chỗ. 

"Các ngươi đây là muốn đi đâu?"

"Nam Triều a, chúng ta mới diễn ở biên giới xong, đang chuẩn bị lên đường trở về phía Nam đây."

"Nam Triều? Bách Lý Hội bài xích dựng người dậy, xe ngựa rất lớn, mấy người cùng ngồi một chỗ tuyệt không hề thấy chật chội, xung quanh, bày ra vài tấm chăn cùng một án kỷ. 

"Đúng vậy, Nam Triều đổi chủ, đều nói quân vương Nam Triều, tướng mạo phi phàm, rất muốn gặp một lần a" Một nữ tử tiến tới bên cạnh Bách Lý Hội, trên mặt, lộ ra vài phần e thẹn. 

"Hạ nhi, ngươi nha, luyện điệu múa của ngươi cho tốt đi, nói không chừng thật đúng là có thể gặp được một lần đấy." Xuân nhi vươn một ngón tay, chọc chọc cái trán của nàng.

"Đúng rồi, ngươi từ đâu đến a, tên là gì?" Hạ nhi nhìn Bách Lý Hội, trên mặt, còn mang theo một chút đỏ ửng. 

"Ta, ta cùng gia đình bị li tán." Bách Lý Hội cúi đầu, đôi tay siết chặt, "Các ngươi cứ gọi ta là Bách Hội đi."

"Bách Hội, được, vậy ngươi ngủ tiếp một lát đi, lập tức có thể tìm được nơi nghỉ chân rồi." Xuân nhi chỉ chỉ vài nữ tử phía sau: "Các nàng là Thu nhi và Đông nhi."

Bách Lý Hội cười gật đầu, nhờ Xuân nhi dìu đỡ, nằm xuống. 

Nam Triều? Không, nơi đó không phải là nơi nàng muốn đi. 

Không lâu sau, xe ngựa liền dừng lại, mấy người lần lượt xuống xe. 

Nơi này, là một khách điếm của một trấn nhỏ, trên lầu là phòng trọ để nghỉ ngơi, tầng dưới là nơi ăn cơm. 

Đến lúc này, Bách Lý Hội mới gặp được chủ gánh hát kia, cư nhiên, lại là một nữ tử trẻ tuổi. 

Nhiều nhất cũng chỉ khoảng chừng hai mươi, dáng người quyến rũ mềm mại, quần áo màu vàng nhạt, lộ ra vài phần uyển chuyển. 

Bách Lý Hội tiến lên vài bước, đứng trước nữ tử: "Cảm tạ ngươi."

"Cảm tạ ta cái gì?" Nàng cùng Bách Lý Hội cao cỡ nhau, một đôi mắt đẹp, từ trên mặt nữ tử một đường quét nhìn xuống. 

"Mạng của ta, là ngươi cứu."

"Ha ha........Ta cũng không phải thích làm chuyện tốt" Nàng ở bên cạnh Bách Lý Hội dạo qua một vòng: "Nhìn bộ dáng của ngươi không tệ, lưu lại, ta sẽ nâng đỡ ngươi."
Bình Luận (0)
Comment