MC bảo Trì Hề giới thiệu bản thân.
Cô ta lấy từ trong túi ra một tấm ảnh, hướng về máy quay nói: “Tôi tên là Trì Hề, tôi là con ruột của Giang Thiên Hoa, có ảnh làm bằng chứng.”
Máy quay lia cận cảnh tấm ảnh, sau đó MC lấy ảnh đưa cho ba người chúng tôi xem.
Trong ảnh, lão Giang đang bế một đứa bé quấn tã, cười đến mức hở cả lợi.
“Ông Giang Thiên Hoa, xin hỏi người trong ảnh có phải là ông không?”
Lão Giang không nói gì, chỉ mặt không biểu cảm gật đầu.
“Vậy ông có thừa nhận Trì Hề là con ruột của mình không? Chúng tôi ở đây có một bản giám định quan hệ cha con, trên đó thể hiện ông và Trì Hề quả thật có quan hệ huyết thống.”
Lão Giang vẫn lặng lẽ gật đầu.
MC thấy ông ấy như vậy, dường như có chút tức giận, nhưng vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp.
“Vậy thì đã như vậy rồi, sao các người lại không chịu nhận Trì Hề!”
Câu chất vấn vang dội, đanh thép.
Như đang tra hỏi lương tâm tội lỗi của chúng tôi vậy.
“Đặc biệt là bà Khương, trước đây thái độ của bà đối với Trì Hề rất tệ bạc, nhưng bà có biết không? Lý do Trì Hề muốn nhận người thân lại là vì cô ấy có nỗi khổ tâm!”
“MC! Đừng nói nữa! Họ sẽ chẳng bao giờ quan tâm sống chết của tôi đâu!”
Trì Hề cắt ngang lời MC, giống như thực sự có điều gì khó nói.
Tôi nhìn khuôn mặt vàng vọt và làn da trắng nhợt nhạt trên người cô ta, trong lòng thầm nghĩ cô ta đúng là liều thật, tự biến mình xấu xí thế này, chẳng lẽ không biết chương trình này thích nhất là cắt ghép meme sao?
“Không! Tôi nhất định phải nói!”
MC rưng rưng nước mắt, giọng cũng run rẩy.
“Ông Giang, bà Giang, trong lúc chương trình chúng tôi đi điều tra, mới phát hiện ra Trì Hề muốn nhận người thân không phải vì bản thân cô ấy! Cô ấy có nỗi khổ lớn hơn nhiều!”
“Vậy mà bà Khương, bà lại chẳng hỏi han gì, đã đối xử với cô ấy như thế! Lương tâm bà có yên không!”
“Quý vị khán giả, tiếp theo, hãy để chúng tôi mời nhân vật khách mời đặc biệt hôm nay!”
Cửa sau lại mở ra, một nhân viên đẩy xe lăn đi vào.
Trên xe lăn là một người phụ nữ, gầy guộc hốc hác, sắc mặt vàng vọt.
Trì Hề kinh ngạc đứng bật dậy, chạy đến oán trách: “Sao mẹ lại đến đây!”
MC cũng đứng dậy bước tới cạnh xe lăn: “Nào! Trì Hề! Đẩy mẹ cô ra phía trước đi nào!”
Họ đẩy xe lăn đến trước ghế sofa, sau đó Trì Hề nhất quyết không ngồi sofa, chọn cách ngồi xổm bên cạnh xe lăn.
Vừa nhìn thấy người phụ nữ đó, tôi liền hiểu ra --
Bà ta chính là người mà mẹ kế nói là “người đứng sau” Trì Hề.
“Quý vị khán giả, đây là mẹ nuôi của Trì Hề, chắc mọi người cũng nhìn ra rồi, sức khỏe của bà ấy vô cùng tệ, chi phí chữa bệnh mỗi tháng rất đắt đỏ!”
“Mà hai mẹ con họ không có bất kỳ nguồn thu nhập nào, cho nên tất cả gánh nặng đều đè lên vai Trì Hề, một học sinh cấp ba mới mười tám tuổi!”
“Đây mới chính là lý do thật sự cô ấy muốn nhận lại nhà họ Giang!”
“Trước đây Trì Hề vẫn luôn giấu chúng tôi, là khi chúng tôi đến nhà cô ấy, cô ấy mới buộc phải nói thật!”
Trì Hề vùi mặt vào đầu gối, run rẩy không ngừng, MC ngồi xổm bên cạnh cô ta, không ngừng vỗ lưng an ủi.
Tôi liếc xuống khán giả phía dưới, ai nấy đều đỏ hoe mắt, vô cùng xúc động.
Nhìn tình hình thế này, e rằng hôm nay chúng tôi chẳng có nổi chút lợi thế nào.
Nhưng mẹ kế lại thản nhiên, dường như hoàn toàn không hề lo lắng.
“Tôi muốn hỏi chương trình, trước khi cho phép họ lên đây kể khổ, có kiểm tra thân phận của họ chưa?”
MC nhìn mẹ kế, ánh mắt mang theo gai nhọn, rõ ràng là trách bà ấy phá vỡ khoảnh khắc cảm động này.
“Chuyện đó đương nhiên là có, thân phận của mỗi khách mời chúng tôi đều kiểm tra kỹ lưỡng, tôi có thể đảm bảo, những lời họ nói đều là sự thật!”
“Ồ?” Mẹ kế nhướn mày.
“Vậy xem ra là năng lực của các người có vấn đề rồi.”
Nói rồi mẹ kế đứng dậy, cầm tấm ảnh giơ lên cho khán giả xem.
“Các người không thấy, tấm ảnh này tỉ lệ rất lạ sao? Không vuông không chữ nhật, ngắn dài chẳng ra ngắn dài, trông như bị cắt đi một khúc vậy...”
Khán giả đều rướn cổ nhìn, lục tục gật đầu.
“Trùng hợp thay, tôi cũng có tấm ảnh này.”
Mẹ kế lấy từ trong túi ra một chiếc USB, bảo nhân viên lên lấy.
Nửa phút sau, tấm ảnh được chiếu lên màn hình lớn.
Tấm ảnh trước đó bị thiếu góc, không thấy rõ phông nền.
Còn giờ thì nhìn rõ, tấm ảnh được chụp ở bãi biển, phía sau là đàn hải âu đang bay lên.
Lão Giang đứng bên phải, bế đứa bé, còn bên trái, rõ ràng có một người phụ nữ --
Chính là người phụ nữ ngồi trên xe lăn kia.
“Thật đúng là một gia đình ba người hạnh phúc! Khiến người ta phải ngưỡng mộ!”
Mẹ kế vỗ tay, đi đến vị trí trung tâm sân khấu, ánh đèn cũng chiếu thẳng vào bà ấy.
Sau đó bà ấy mang giọng mũi nghèn nghẹn, bắt đầu từ tốn kể.
“Hồi đó tôi bị sẩy thai ngoài ý muốn, cả ngày u sầu trong nhà, kết quả các người đoán xem?”
“Tôi vô tình phát hiện trong túi áo chồng tôi có hai tấm ảnh du lịch, ngày chụp chính là ngày tôi bị sẩy thai.”
“Hôm đó tôi gọi thế nào anh ta cũng không nghe, lúc đầu không bắt máy, sau thì tắt nguồn. Vì tới bệnh viện muộn nên con tôi không giữ được, hơn nữa sau này cũng không thể có con nữa…”
“Lúc ấy tôi mới biết, thì ra anh ta đang cùng nhân tình và cô con gái ngoan của họ cho chim biển ăn ở bờ biển! Bảo sao không có thời gian nghe điện thoại của tôi...”
Nói xong bà ấy quay người đi tới trước mặt Trì Hề, tát cô ta hai cái, khiến khán giả vừa rồi còn xúc động rơi lệ đều kinh ngạc kêu lên.
“Còn dám đến cửa gọi tôi là mẹ, không sợ con tôi nửa đêm về tìm cô sao!”
Người phụ nữ ngồi trên xe lăn trừng mắt nhìn mẹ kế, run rẩy chỉ vào bà ấy.
“Cô ta ăn nói hồ đồ! Cô ta vốn chẳng phải người tốt đẹp gì! Cô ta vừa mới ra tù đấy! Tôi thành ra thế này, chính là do cô ta hại tôi!”