Cầm tấm séc Cố Trạch đưa, tôi bước ra khỏi nhà họ Cố, thở dài một hơi.
Lần sau, khi chọn khách hàng mới, nhất định phải cẩn thận hơn.
Những người như Cố Trạch, không thích nói chuyện tiền bạc, nhất định không thể hợp tác nữa.
Nhưng với những công việc đã nhận, tôi vẫn sẽ có trách nhiệm đến cùng.
Hii cả nhà iu
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Vừa tính toán tuần sau sẽ đưa Cố Tiểu Phong đến gặp bác sĩ chuyên điều trị tăng động, tôi vừa lên đường đến nhà một khách hàng khác.
Trình Ngộ Kiều, một ca sĩ đỉnh lưu, hồi trẻ theo đuổi rock, giờ chuyển sang nhạc pop.
Chỉ nhờ gương mặt đẹp vô song, suốt hơn mười năm qua, anh ta vẫn luôn có độ nổi tiếng cao đến mức đáng sợ.
Mỗi lần tổ chức concert, bên ngoài đều phải có xe cứu thương túc trực, để kịp thời đưa những fan nữ ngất xỉu vì hét quá đà đi cấp cứu.
Tôi vượt qua lớp lớp bảo vệ để đến nhà Trình Ngộ Kiều, chuẩn bị dạy con gái anh ta, Trình Khả Khả.
Nhưng Trình Khả Khả không có ở nhà.
"Chắc con bé đến nhà bạn học, hoặc bị bà ngoại đón đi rồi."
Trong căn biệt thự rộng lớn chỉ có một mình Trình Ngộ Kiều.
Phòng khách đầy chai rượu, rõ ràng tối qua vừa tổ chức tiệc thâu đêm.
Có một ông bố vô trách nhiệm như vậy, khó mà yên tâm về Trình Khả Khả được.
Tôi lập tức cầm điện thoại, gửi tin nhắn hỏi thăm vị trí của con bé.
Xác nhận được nó đang ở nhà bạn, tôi định rời đi, nhưng Trình Ngộ Kiều gọi tôi lại.
Anh ta nửa nằm trên giường, vỗ vào chỗ bên cạnh, cười đầy tà khí:
"Này, qua đây nào."
Tôi lập tức lịch sự lùi lại vài bước.
"Xì, làm bộ làm tịch cái gì." Trình Ngộ Kiều cười nhạt. "Hôm trước cô nghe đi nghe lại album của tôi, tôi đều thấy cả rồi."
Phải nói thật, album mới của Trình Ngộ Kiều đúng là chất lượng rất tốt.
Nhưng không phải fan nữ nào cũng muốn leo lên giường với thần tượng.
"Với lại, nếu muốn quyến rũ người khác thì mặc đồ đẹp một chút đi. Cái váy kia dài đến mắt cá chân rồi, nhạt nhẽo quá."
Anh ta cầm điện thoại, chuyển cho tôi một khoản tiền:
"Đi mua gì s.e.x.y hơn đi."
Mười vạn tệ.
Tôi bấm nhận tiền.
Con gái anh ta dưới sự kèm cặp của tôi đã tăng hơn một trăm bậc trong bảng xếp hạng thành tích.
Đây là số tiền thưởng tôi xứng đáng nhận được.
Vừa định rời đi, Trình Ngộ Kiều lại gọi tôi.
"Ngày 28, đến phim trường tìm tôi."
Tôi nhíu mày.
"Có ý gì?"
"Quay show thực tế, bọn đạo diễn c.h.ế.t tiệt đột nhiên yêu cầu có sự xuất hiện của mẹ bọn trẻ.
"Đừng hiểu lầm, không phải tôi thích cô nhất đâu, chỉ là thấy cô vẫn tạm chấp nhận được. Nếu cô lên hình, chắc sẽ ít người mắng tôi hơn."
Tôi bình tĩnh nói:
"Tôi có công việc khác."
Trình Ngộ Kiều cười khẩy.
"Chẳng phải công việc gì quan trọng đâu."
"Tôi nói thật, có thể tôi sẽ bận với khách hàng khác."
"Họ trả cô bao nhiêu?" Anh ta chỉ vào mình. "Tôi trả gấp đôi."
04
Lên xe, tôi nhận được tin nhắn WeChat từ ảnh đế Cố.
Rất ngắn gọn, chỉ có một địa chỉ và một ngày tháng.
Địa điểm: phim trường.
Thời gian: ngày 28.
Tôi không bất ngờ, từ lâu tôi đã biết họ đang cùng tham gia một chương trình thực tế.
Quả nhiên, tôi còn chưa kịp trả lời tin nhắn của Cố Trạch thì điện thoại đã đổ chuông—Kỷ Từ gọi đến.
Là một tổng tài lạnh lùng, nhưng giọng anh ta hiếm khi mang theo sự tức giận như vậy.
"Tôi đã nói rồi, hôm nay tôi ở nhà.
"Thế mà cô dám không đến?"
Anh ta ngừng lại một chút, giọng dịu đi:
"Cô gặp chuyện gì sao? Hay bị ốm?"
Không, chẳng có gì cả.
Chỉ đơn giản là tôi không có nghĩa vụ phải để tâm đến anh ta.
Vừa định nói "Không có", Kỷ Từ đã lạnh lùng cắt ngang.
"Không bệnh là tốt.
"Ngày 28, trong chương trình thực tế tôi tham gia có tiết mục 'mẹ đến thăm con', cô đến diễn cho tròn vai.
"Đừng hiểu lầm, chuyện này không có nghĩa là tôi cho cô danh phận…"
Tôi lập tức ngắt lời:
"Kỷ tổng, tôi không cần danh phận, tôi chỉ cần tiền."
Kỷ Từ nghẹn lời, nhưng sau đó nhanh chóng lạnh lùng nói:
"Cô cứ báo giá đi."
Cuộc gọi bị cúp ngang.
Tôi nhắn tin cho Cố Trạch.
Ảnh đế luôn xem tiền bạc như rác rưởi lập tức trả lời tôi.
Anh ta không nói gì, chỉ gửi một tấm ảnh—một tấm séc trống.
Ý là, tôi muốn điền bao nhiêu thì điền.