Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 104

"Nói hay lắm…"

Mọi người đều đồng ý, trong một thời gian ngắn, hướng gió của dư luận lại nghiêng về phía của Tô Mộc Lam.

Người phụ nhân lúc trước nói Tô Mộc Lam lừa tiền, bây giờ sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, thậm chí còn nhổ một ngụm nước bọt lên mặt đất: "Một đám người đều là chó cắn Lã Động Tân (không biết lòng người tốt xấu như nào), đưa tiền trong túi của mình vào túi củba người ta một cách vô ích, còn giúp người nói lời hay ý đẹp, thật sự là chưa từng thấy quba người ngu xuẩn như vậy."

"Ngươi nói người khác ngu xuẩn sao? Chắc ở đây chỉ có một mình ngươi là người thông minh hả?"

Một đại thẩm rất thích đồ ăn của quán Tô Mộc Lam, mỗi lần họp chợ đều tới mua rất nhiều, nghe được lời nói của phụ nhân kia, lập tức nhíu mày, sau khi đánh giá phụ nhân kia một lượt, liền nở nụ cười ha hả: "Ngươi đúng là người thông minh, một giỏ trúc đầy bánh ngọt, một cái cũng chưa bán được."

"Này, ta nói chứ, không phải là ngươi bởi vì việc buôn bán đồ ăn củba người ta làm ăn tốt, bản thân lại không bán ra được gì, cho nên trong lòng chua loét, ở bên cạnh nói chuyện kì quái để làm xấu chuyện kinh doanh củba người ta đấy chứ."

"Không….

Ta không có!" Phụ nhân kia bén nhọn trả lời.

Nhưng rõ ràng là đang chột dạ, khi nói chuyện thì giọng nói hoàn toàn đang run rẩy.

Sau khi tự ý thức được chuyện này, người phụ nhân kia lập tức đỏ mặt, chột dạ rũ mí mắt, nhìn cũng không dám nhìn người bên cạnh, đôi tay co quắp lại không biết đặt chỗ nào, nắm chặt góc áo tới mức hận không thể xé rách luôn.

"Hừ, nhìn bộ dạng này là bị nói trúng rồi đúng không, lòng dạ thật là xấu xa!"

"Còn không phải sao, bất cứ ai đến họp chợ buôn bán đều không hề dễ dàng, việc kinh doanh tốt hay xấu thì hoàn toàn phải dựa vào bản lĩnh của bản thân chứ, không tự mình xem xét những thứ mình bán vì sao lại khiến cho việc kinh doanh của mình không ổn, chỉ nghĩ tới mấy chuyện xấu xa để làm hỏng việc buôn bán củba người khác, nếu ai cũng giống ngươi thì cái chợ này không phải là lộn xộn hết rồi sao?"

"Đúng vậy, loại người như thế nên nhớ kỹ, tâm tư xấu xa như vậy, bán đồ vật cũng khẳng định không tốt đẹp gì, ngàn vạn lần đừng mua đồ của nàng ta."

"Không mua, không mua…"

Âm thanh ồn ào nhốn nháo làm cho sắc mặt của phụ nhân kia lập tức vừa đỏ lại trắng bệch, chỉ hận không tìm được một chỗ để chui vào, cuối cùng thật sự là không chịu nổi, mang theo giỏ trúc của mình, nhanh chóng rời đi.

Thấy phụ nhân gây sự đã rời đi, đại thẩm nhổ một ngụm nước bọt lên mặt đất: "Sau này đừng để ta gặp lại, bằng không thấy một lần sẽ mắng một lần."

"Cảm ơn đại thẩm đã thay ta nói chuyện." Đại thẩm ra mặt giúp nàng, trong lòng của Tô Mộc Lam vô cùng cảm động, liên tục nói cảm ơn.

"Trời, nói những lời khách khi kia làm gì, đều là người trong cùng một trấn, không cần như vậy, hơn nữa ta chỉ là nói lời công bằng, người nọ quá chanh chua cũng thực sự đáng ghét." Đại thẩm cười tủm tỉm nói.

"Tiểu tôn tử nhà ta rất thích đồ ăn của nhà ngươi, trong thời gian này luôn dính lấy ta, còn nói lúc trước đi theo phụ mẫu lên huyện thành cũng chưa ăn được đồ ăn vặt ngon như vậy, ta thấy đồ ăn nhà ngươi ăn khá ngon, hương vị chưa nói tới nhưng cân thì thật sự chuẩn."

"Bánh tai mèo mới làm này cho ta ba đồng tiền, còn có cơm cháy, khoai lang sấy khô, cũng đều cho ta một ít, ừm… gom đủ mười đồng tiền là được rồi."

"Được rồi." Tô Mộc Lam sảng khoái trả lời, gói đồ vật cho đại thẩm, lúc cuối còn cho thêm một gáo bỏng ngô: "Đại thẩm mang về cho đứa nhỏ ăn, đừng chê ít nhé, ngài cũng là khách hàng quen của nhà ta, thường xuyên đến đây cổ vũ, đây coi như là một chút tấm lòng của ta, nếu ngài không nhận ta sẽ tức giận đấy."

Lời nói dễ nghe, động tác trên tay cũng nhanh nhẹn, không đợi đại thẩm phản ứng lại, đã gói gọn gàng bỏ vào giỏ trúc cho đại thẩm.
Bình Luận (0)
Comment