Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 106

"Ở chỗ nào?" Ba củ cải nhỏ còn lại vừa nghe thấy liền sốt ruột hơn cả Tô Mộc Lam, vội vàng nhìn theo ánh mắt của Bạch Thủy Liễu, quả nhiên nhìn thấy Tôn thị đang bày một cái sọt trúc ở đó, hơn nữa bên trong tràn đầy đều là khoai lang sấy khô.

"Đúng rồi kìa!" Hai mắt của Bạch Lập Hạ đều mở to, có chút không vui: "Lúc trước Tôn bá mẫu không có việc gì thì đều luôn đi dạo bên ngoài nhà của chúng ta, không ngờ là vì học trộm nương cách phơi khoai lang để sấy khô."

"Tôn bá mẫu thật là quá đáng." Bạch Trúc Diệp cũng nhíu mày.

"Nương, chúng ta làm sao bây giờ?" Bạch Mễ Đậu nhìn về phía Tô Mộc Lam.

"Chuyện này sao, rất dễ xử lý thôi." Khóe môi của Tô Mộc Lam nhếch lên tràn đầy ý cười: "Chúng ta không cần quan tâm là được rồi."

"Không cần quan tâm sao?"

Bốn củ cải nhỏ mở to mắt nhìn nàng.

"Ừ, không cần quan tâm chuyện này." Tô Mộc Lam nói: "Các con cẩn thận quan sát thêm một chút, có thấy không chỉ có Tôn bá mẫu của các con mà còn có người khác cũng đang bán khoai lang sấy khô không?"

Bốn củ cải nhỏ vừa nghe lời này, lập tức ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một vòng.

Quả nhiên giống như Tô Mộc Lam nói, trong phiên chợ này, không chỉ có Tôn thị, còn có hai nhà khác cũng đang bán khoai lang sấy khô, một người là bà lão lớn tuổi, một người là một phụ nhân có tuổi tác tương đương với Tô Mộc Lam.

Trước đây trên trấn đã lâu lắm rồi không có ai bán khoai lang sấy khô, bây giờ đột nhiên lại có mấy nhà như vậy, không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là bởi vì thấy Tô Mộc Lam bán khoai lang sấy khô có thể kiếm được tiền, nên người khác cũng học tập bán theo.

Nhưng dù sao bắt chước bán theo Tô Mộc Lam sẽ ảnh hưởng tới việc buôn bán của nhà bọn họ, vì thế trên khuôn mặt của bốn củ cải nhỏ ít nhiều cũng có chút không vui.

"Chuyện này vốn không có cách nào để ngăn cản cả."

Tô Mộc Lam ôn tồn khuyên bảo: "Đều là những người nghĩ tất cả các biện pháp có thể để mưu sinh, nhìn thấy chúng ta có thể làm chuyện này để kiếm tiền, liền học theo, xem bản thân có thể cũng kiếm được tiền hay không, hơn nữa chuyện này cũng không trộm không cướp, quang minh chính đại, chúng ta không thể nói rằng họ làm không đúng, cũng không ngăn cản được."

"Nhưng các con cũng không cần lo lắng, khoai lang sấy khô của bọn họ nhìn qua thì có vẻ đã khô, nhưng vừa nhìn là thấy đã không phơi nắng đủ ba lần, ăn khoai lang sấy khô như vậy sẽ giống như những lần trước làm thử mà các con đã nếm đó, nhai sẽ đau hàm, không ăn ngon bằng khoai lang sấy khô của chúng ta, các con không thấy nhiều người qua lại như vậy nhưng không có người mua sao?"

Nghe lời nói của Tô Mộc Lam, bốn củ cải nhỏ đều thở phào nhẹ nhõm.

"Nương, vậy chúng ta có muốn phơi thêm nhiều khoai lang sấy khô để bán vào lần sau không?" Bạch Thủy Liễu hỏi.

Mỗi lần đi lên họp chợ ở trấn trên, tất cả đồ ăn đều được bán sạch sẽ, ngay cả khi đang thu dọn quầy hàng cũng có người tới hỏi, rõ ràng là không đủ đồ ăn để bán, làm nhiều hơn một chút, cũng có thể có nhiều người hơn đến mua khoai lang sấy khô của nhà bọn họ.

"Ta cảm thấy lần này chúng ta nên dừng lại việc làm khoai lang sấy khô." Tô Mộc Lam suy nghĩ: "Sắp tới, chúng ta có thể sẽ không làm khoai lang sấy khô nữa."

"Vì sao ạ?" Bốn củ cải nhỏ không hiểu.

"Càng nhiều người bán đồ ăn này, không phải càng sẽ khiến nhiều người đến mua sao?" Bạch Lập Hạ gãi đầu: "Như vậy sau này người khác mới có thể biết nhà chúng ta làm hàng chuẩn, chỉ mua khoai lang sấy khô của nhà chúng ta."

"Chúng ta biết khoai lang sấy khô của nhà khác không ăn ngon bằng nhà ta, nhưng người bên ngoài thì không biết, bọn họ chỉ biết là có nhiều người bán khoai lang sấy khô hơn, có thể có nhiều chọn lựa, thậm chí còn có thể bởi vì nhà khác muốn bán được nhiều khoai lang sấy khô nên đã giảm giá, sẽ quay lại chê nhà chúng ta bán khoai lang sấy khô quá đắt."

Tô Mộc Lam giải thích: "Đến lúc đó không nói tới việc buôn bán không tốt, còn ảnh hưởng tới danh tiếng của chúng ta, không có lợi chút nào, cho nên không bằng khoảng thời này, chúng ta không làm khoai lang sấy khô nữa, để cho người khác bán đi."
Bình Luận (0)
Comment