Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 109

Tôn thị không thể không dừng lại, đặt sọt trúc xuống đất, nghỉ ngơi một lúc.

Thật vất vả mới đi tới cửa nhà, Tôn thị cuối cùng cũng không cõng nổi sọt trúc nặng nề kia thêm nữa, "Rầm" một tiếng ném sọt trúc xuống đất, đặt mông ngồi trên ghế dài, thở hổn hển từng hơi.

"Sao lại mệt mỏi tới vậy?" Bạch Thổ Thuận thấy thế, đổ một cốc nước lạnh cho nàng.

Tôn thị nhận lấy, "Ừng ực" uống hết cả cốc, bây giờ mới thở phào một hơi.

"Nương, hôm nay họp chợ có bán được nhiều tiền hay không?"

"Nương, không phải nương nói là đi bán khoai lang sấy khô để mua thịt cho chúng ta sao, vậy buổi trưa hôm nay chúng ta có được ăn thịt heo hầm hay không?"

"Nương…."

Ba đứa nhỏ vây quanh Tôn thị nhao nhao nói, mỗi đứa đều vẻ mặt hưng phấn.

"Ăn thịt gì?" Tôn thị bị mấy đứa nhỏ ầm ĩ tới mức phiền lòng: "Làm gì có tiền mà mua thịt? Khoai lang sấy khô cũng không bán được!"

Không bán được?

Ba đứa nhỏ nhìn nhau, sau đó thấy sắc mặt đen như đáy nồi của Tôn thị thì không dám nói thêm gì nữa.

Bạch Thổ Thuận vén lên tấm vải phủ trên sọt trúc lên, quả nhiên nhìn thấy bên trong vẫn đầy ắp khoai lang sấy khô, không nhịn được mà gãi lỗ tai: "Sao lại không bán được?"

"Ta sao mà biết được!" Tôn thị càng thêm bực bội, cắn môi: "Bọn họ cứ nói khoai lang của ta quá cứng, nhai rất đau hàm, hoàn toàn không ngon bằng khoai lang của Tô thị bán, không chịu mua của ta."

"Ta thấy thật buồn bực, đây đều là khoai lang giống nhau từ trong đất trồng ra, cũng dùng cách thức phơi nắng sấy khô giống nhau, vì sao lại nói khoai lang mà ta phơi nắng không thể ăn?" Quả thật là bắt nạt người khác.

Nhớ tới khi ở chợ nàng có tranh cãi mấy câu thì đã bị những người đó nói nhiều lời rất khó nghe, Tôn thị liền ấm ức rơi nước mắt: "Dựa vào cái gì nói khoai lang sấy khô của ta ăn không ngon, không mua của ta?"

"Việc này…" Bạch Thổ Thuận bối rối không biết đặt tay ở đâu liền đưa lên gãi đầu, sau đó mới thấp giọng thử hỏi: "Có thể cách ngươi phơi nắng và cách Tô thị phơi nắng không giống nhau?"

"Có cái gì mà không giống?" Tôn thị khóc thút thít một lúc lâu: "Ta thấy nàng chính là ở trong sân phơi nắng như vậy, ta cũng phơi như nàng, lúc nào nàng bày ra phơi thì ta cũng bày ra phơi như vậy, còn có thể làm thêm cái gì mà không giống nhau?"

"Chẳng lẽ ánh nắng mặt trời phơi ở nhà nàng với ánh nắng mặt trời phơi ở nhà chúng ta không giống nhau?"

"Cũng có thể… Có thể là lý do này, ta cũng không biết nữa." Bạch Thổ Thuận nói: "Khoai lang sấy khô không bán được thì thôi, chúng ta tự mình ăn, dù sao cũng đều là khoai lang, ăn như nào cũng giống vậy thôi."

"Cũng chỉ có thể làm như vậy." Tôn thị hít mũi, lau nước mắt giàn giụa trên mặt.

"Cứ như vậy đi, đừng khóc nữa, còn chưa ăn cơm đâu, nhanh chóng thu dọn rồi chúng ta nấu cơm trưa ăn, đến buổi chiều còn phải đi thu hoạch cây bông nữa." Bạch Thổ Thuận vừa nói vừa xắn tay áo bê giỏ trúc lớn đựng đầy khoai lang sấy khô kia chuyển vào trong phòng.

"Ừ." Tôn thị đứng lên, đi vào phòng bếp.

Bởi vì khóc quá nhiều, ánh mắt đã sưng phù lên như quả hạnh, hai má bởi vì lau nước mắt nên đỏ ửng.

Nhưng Tôn thị mặc kệ những việc này, trong lòng đều tràn đầy suy nghĩ vì sao khoai lang sấy khô không bán được.

Vì sao nàng phơi nắng sấy khoai lang lại không bán được?

Còn Tô thị phơi nắng sấy khoai lang lại bán được ra ngoài?

Đây đều là khoai lang sấy khô thôi mà, đâu có gì khác nhau mà phân biệt….

Tôn thị tràn ngập suy nghĩ, lông mày đều nhíu chặt lại.

Sau khi ăn xong cơm trưa và cùng bọn trẻ rửa bát đũa, Tô Mộc Lam bắt đầu buộc lông gà để làm cầu.
Bình Luận (0)
Comment