Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 112

"Hừ, thật hay giả, bán mấy món đồ ăn có thể kiếm được bao nhiêu tiền, quần áo mới cũng có thể tùy tiện làm sao?"

"Đừng xem thường việc này, hai ngày trước đi họp chợ ta gặp được Thủy Liễu nương, dẫn mấy đứa nhỏ đi mua thịt, nghe nói còn không chỉ đi một lần, đi họp chợ về đều có thể đi mua một bữa thịt, ngươi nhìn thôn của chúng ta đi, có thể có mấy nhà được ăn thịt thường xuyên như vậy?"

"Thế là thật sự nương tử nhà Bạch Thạch Đường có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?"

"Tất nhiên là kiếm được tiền rồi, mấy ngày qua ta đã để ý rồi, nhà bọn họ bây giờ cũng không ăn cơm ở ngoài sân nữa, trời nóng như vậy còn không ra sân ăn mà lại vào trong phòng khách ăn, ngươi nghĩ xem, chắc chắn là dấu ăn ngon không để người khác biết rồi."

"Nói có lý đấy…."

Một đám phụ nhân, không hẹn mà cùng gật đầu, trong một khoảng thời gian ngắn thì trên mặt của bọn họ đều hiện lên sự hâm mộ.

Kiếm tiền, ăn thịt, mua vải làm quần áo mới….

Đây không phải là tất cả những gì mà họ muốn có hay sao, nhưng gia đình của bọn họ không có điều kiện, đều tính toán để sống qua ngày, có thể tiết kiệm thì phải tiết kiệm một ít.

"Nếu Thủy Liễu nương dựa vào phơi khoai lang sấy khô để làm món ăn kiếm tiền, vậy chúng ta cũng làm theo, không phải là cũng có thể kiếm tiền rồi sao? Món ăn gì ta không làm được chứ phơi nắng sấy khô khoai lang thì ta có thể."

"Đó cũng là một cách hay, có thể bán được bao nhiêu thì bán bấy nhiêu, dù sao nếu kiếm được chút tiền mua ít kim chỉ may vá thì cũng được."

"Đúng vậy, cùng lắm thì không cần tiền mặt, chỉ cần đổi chút dầu muối tương dấm cũng được, phơi nắng làm khoai lang sấy khô chắc là sẽ kiếm được nhiều hơn bán khoai lang sống."

Trong một lúc, tất cả mọi người đều háo hức muốn thử, cảm thấy đây là một con đường kiếm được tiền.

"Nói thì nói vậy thôi, nhưng trưa nay ta thấy Tôn thị ở nhà khóc đấy, hình như là do phơi nắng làm khoai lang sấy khô nhưng không bán được, đừng để đến lúc đó khoai lang sấy khô mà chúng ta làm cũng không bán đi được."

"Chậc, cứ làm một ít thử xem, bán được thì sau phơi nắng thêm nhiều khoai lang hơn một chút, bán không ra thì thôi vậy, giữ lại cho nhà mình ăn, dù sao luộc khoai lang cũng là đồ ăn, sấy khô khoai lang cũng là đồ ăn, tóm lại sẽ không lãng phí được."

"Hơn nữa, Tôn thị kia làm bột mì trắng còn có thể hấp ra hình dạng của bánh ngô thì nàng ta làm khoai lang sấy khô có thể ăn ngon sao?"

"Nhưng nàng ta làm không được, chúng ta có thể làm được thì sao…."

Vì thế ngươi một lời, ta một câu, tất cả mọi người sau cuộc nói chuyện này cũng đã quyết định xong.

Tốc độ giặt quần áo tăng nhanh hơn rất nhiều, mấy phụ nhân vội vàng giặt sạch quần áo trong chậu, bưng chậu gỗ nhanh chóng về nhà, sau đó cũng mặc kệ việc nấu cơm tối, mà trước hết là rửa sạch khoai lang, sau đó bắc nồi lên hấp một chút.

Chỉ còn hai ngày nữa là tới ngày họp chợ, chuyện gì cũng phải tranh thủ thời gian mới được, nói một cách khác đó chính là nếu phiên chợ này không có gì để bán thì hiển nhiên là đang trơ mắt nhìn cơ hội bị người khác giành mất.

Còn về việc có thể hay không mất tiền….

Chậc, khoai lang thôi mà, dù sao vẫn là cái để ăn, nếu thật sự bán không được thì nhà mình sẽ ăn, cùng lắm là phí chút công sức mà thôi, người nhà nông không thiếu chính là sức lực, dùng vào chỗ nào cũng là dùng, việc này không quan trọng!

Có thể nói, buổi tối hôm nay, trong không khí của thôn Bạch gia đều tràn ngập mùi thơm của khoai lang.

- ---

Hai ngày này không cần phải mang khoai lang ra phơi nắng, mặt trời nóng gay gắt, cỏ trên đất còn héo úa, Tô Mộc Lam nhân cơ hội không cần chuẩn bị đồ ăn để đi hợp chợ, nàng muốn cắt vải làm mấy bộ quần áo cho đám củ cải nhỏ.

Cắt sớm một chút, khi nào rảnh thì bắt đầu khâu, trước khi bắt đầu mùa thu là có thể thay đổi quần áo mùa thu mới.

Tô Mộc Lam nghĩ vậy, cũng đã dọn bàn ra, trải vải, vẽ mấy đường theo quần áo cũ bọn họ đang mặc, rồi cầm kéo cắt vải để làm quần áo.

Làm từng bước, bắt chước theo kiểu dáng quần áo cũ, cũng không tính là khó đối với Tô Mộc Lam bởi vì kiếp trước nàng đã có một chút kỹ năng phác thảo đơn giản, cũng giống như làm một bữa sáng mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment