Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 119

Ở đầu chợ, các quầy hàng bán khoai lang sấy khô so với lần trước họp chợ còn nhiều hơn vài quầy.

"Quả thật giống y như nương nói, có nhiều người bán khoai lang sấy khô hơn." Bạch Trúc Diệp nói.

"Không chỉ nhiều hơn, mà còn giảm giá, mấy đứa nghe đi." Bạch Thủy Liễu ra hiệu cho bọn nhỏ hạ giọng xuống lắng nghe.

Cách đó không xa đang rao: "Khoai lang sấy khô, khoai lang sấy khô, một đồng tiền bốn lạng, khoai lang sấy khô giá rẻ nhưng ăn ngon đây…." Âm thanh rao bán chui vào lỗ tai của bọn trẻ.

Khoai lang sấy khô của nhà bọn họ bán ba đồng tiền một cân, người bên ngoài bán một đồng tiền bốn lạng, rõ ràng là muốn bán giá thấp để cướp mối làm ăn.

Quả nhiên giống y như Tô Mộc Lam nói, nhiều người bán khoai lang sấy khô, giả cả sẽ dễ dàng bị giảm, có khoai lang sấy khô giá rẻ để mua, thì khách hàng cũng sẽ theo bản năng cảm thấy khoai lang sấy khô của nhà bọn họ quá đắt.

Đến lúc đó không chừng sẽ có thêm mấy lời đồn vớ vẩn, vậy thì khoai lang sấy khô của nhà bọn họ cũng sẽ không bán được tốt lắm.

Không bán khoai lang sấy khô vào lúc này là quyết định đúng đắn.

Bốn củ cải nhỏ nhìn nhau, sau đó gật đầu, cuối cùng đều nhìn về phía Tô Mộc Lam đang giúp khách hàng lấy cơm cháy.

Nương thật thông minh, nương thật lợi hại!

Sau này tất cả mọi chuyện đều nghe theo nương là tốt rồi, lời nói của nương khẳng định là đúng!

Trong lòng của bốn củ cải nhỏ không hẹn mà cùng nghĩ như vậy.

Tô Mộc Lam vội vàng thu tiền bán hàng, cũng không để ý bốn củ cải nhỏ đang làm gì, nhưng trong lúc vô tình liếc qua thì trong ánh mắt của bốn củ cải nhỏ đang nhìn nàng hình như có nhiều hơn vài phần tin tưởng, nàng mím môi nở một nụ cười tươi.

Bỏng ngô, cơm cháy và bánh tai mèo, ba món ăn này bán cũng không hề tệ, mấy người Tô Mộc Lam đều bận rộn tiếp khách.

"Một gáo bỏng, một cân cơm cháy, một cân bánh tai mèo…" Ngô Trác Viễn nhìn mấy sọt tre trước mặt: "Hôm nay không có khoai lang sấy khô sao?"

"Hôm nay không có." Tô Mộc Lam cười nói: "Không phơi nắng sấy được."

Ngô Trác Viễn trừng lớn hai mắt.

Mấy ngày nay đều là trời nắng to, có thể nói là thời tiết vô cùng thuận lợi, trời như vậy thì theo lý mà nói không thể không phơi nắng được mới đúng.

Hơn nữa, đối phương cũng không chủ động nói phiên chợ tiếp theo sẽ có, hiển nhiên khoai lang sấy khô này không phải không phơi được nắng mà là từ đầu đã không phơi nắng.

Còn về nguyên nhân không phơi nắng….

Ngô Trác Viễn ngước mắt nhìn hai nhà bán khoai lang sấy khô gần đó, lập tức hiểu được.

Phải nói rằng Tô thị này rất hiểu biết cách thức kinh doanh.

Trong lòng Ngô Trác Viễn có chút suy nghĩ, sau đó chắp tay về phía Tô Mộc Lam.

Đối phương bỗng nhiên hành lễ, Tô Mộc Lam buông đồ vật trong tay xuống, cũng vén áo cúi chào lại đối phương: "Có việc gì vậy?"

"Ta họ Ngô, tên là Trác Viễn, nhạc phụ của ta mở một cửa hàng điểm tâm ở trấn trên, ngày thường phần lớn công việc đều giao cho ta xử lý."

Ngô Trác Viễn nói: "Thấy việc buôn bán mấy loại đồ ăn của Tô tẩu tử cũng không tệ lắm, chỉ muốn hỏi một chút xem tẩu tử có nguyện ý cung cấp mấy món ăn này cho cửa hàng Ngụy Ký của chúng ta để bán lấy tiền lãi hay không?"

"Bất cứ điều gì về giá cả và thứ khác đều có thể thương lượng." Cung cấp đồ ăn cho cửa hàng điểm tâm Ngụy Ký sao.

Tô Mộc Lam mím môi.

Đối với nàng, trở thành nhà cung cấp đồ ăn thì có thể tập trung vào việc nấu ăn, không cần lo lắng về việc có bán hết được hay không, thời tiết có tốt lúc họp chợ hay không, có thể đi lên họp chợ vào ngày đó hay không, thực sự sẽ bớt nhiều rắc rối.

Cửa hàng điểm tâm Ngụy Ký là cửa hàng đã mở cửa lâu năm, mỗi ngày đều có thể bán, lượng đồ ăn bán được so với việc ba ngày mới họp chợ một lần của nàng thì sẽ nhiều hơn, cho dù lãi nhận được cho mỗi đồ bán ra sẽ ít hơn, nhưng thu nhập về tổng quan là có thể tăng trưởng một lượng lớn.

Hơn nữa đối phương vừa mở miệng đã xưng hô nàng là Tô tẩu tử, hình như là người ở phiên họp chợ lần trước đã mua hết số đồ còn lại, hiển nhiên Ngô Trác Viễn này đã sớm chú ý tới quầy hàng này của nàng, cũng đã hỏi thăm rất nhiều chuyện liên quan và muốn nắm bắt cơ hội kinh doanh này.
Bình Luận (0)
Comment