Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 121

"Tô tẩu tử yên tâm, ta sẽ cố gắng thuyết phục bên phía nhạc phụ, Tô tẩu tử cứ việc yên tâm là được, đến lúc đó ta đảm bảo Tô tẩu tử còn kiếm được nhiều tiền hơn so với bây giờ."

"Chuyện kiếm nhiều tiền hay ít tiền này, vẫn còn chưa khả quan lắm."

Tô Mộc Lam nói, "Ngô chưởng quầy cũng thấy rồi đấy, ta chỉ tới chợ lập một quầy hàng, bán chút đồ ăn vặt kiếm tiền trang trải cho việc mua sắm trong gia đình, việc buôn bán cũng coi như không có trở ngại gì, đồ dùng trong gia đình cũng khá đầy đủ rồi, nếu có xảy ra chuyện gì thì muốn nghỉ bán thì nghỉ, không bị gò bó gì cả."

Đúng là không cần nhất định phải vội vàng cung ứng đồ ăn cho Ngụy Ký, cũng không muốn lao vào một vũng nước đục để tranh giành.

Ngô Trác Viễn là người thông minh, nghe lời nói của Tô Mộc Lam đã hiểu ra vấn đề.

"Là ta đường đột, quấy rầy Tô tẩu tử, ta đi trước, Tô tẩu tử ngươi cứ làm việc tiếp đi."

Dứt lời, Ngô Trác Viễn liền thanh toán tiền, cầm đồ vật mua được nhanh chóng bước chân rời đi.

Đợi đến khi gần tới cửa hàng Ngụy Ký, bước chân của Ngô Trác Viễn mới chậm lại, sau khi thở dài một tiếng, hắn cẩn thận ngẫm lại việc này.

Hắn vốn nghĩ nếu Tô Mộc Lam có thể đồng ý, hắn có thể trực tiếp mang chuyện này đi tìm Ngụy Đại Hữu để nói chuyện, trong lòng có sự tự tin thì việc thuyết phục cũng có tỷ lệ lớn hơn một chút, chỉ cần có thể thuyết phục thành công Ngụy Đại Hữu thì toàn bộ việc buôn bán của Ngụy Ký sẽ tốt hơn, hắn ở Ngụy gia cũng có thể ngẩng đầu lên.

Chỉ cần có thể ngẩng đầu lên thì việc nói chuyện sẽ tự tin hơn, sau này có chuyện gì cũng dễ nói chuyện hơn, thí dụ như có thể giúp đỡ giúp đỡ Ngô Điền phúc hay gì đó.

Nhưng Tô Mộc Lam không đồng ý chuyện này.

Ngô Trác Viễn nhíu mi lại, nắm chặt giỏ tre trong tay, đi vào cửa hàng Ngụy Ký.

Trện chợ người qua lại tấp nập, Tô Mộc Lam thì bận rộn ở quầy hàng.

"Vợ Thạch Đường à."

Giọng nói quen thuộc truyền đến, Tô Mộc Lam ngẩng đầu lên nhìn thấy Ngô Điền Phúc, nàng cười nói, "Ngô thúc, hôm nay muốn mua món gì?"

"Tai mèo nhé." Ngô Điền Phúc nói, "Muốn mua ba đồng, hai đứa trẻ trong nhà lúc trước vẫn luôn tranh giành nhau, một đứa nói bỏng ngô ăn ngon, một đứa nói cơm cháy ăn ngon, bây giờ có tai mèo, hai đứa nó không thèm tranh nhau nữa, đều nói là tai mèo ăn ngon nhất."

"Cũng may ngươi làm món ăn mới này nên lỗ tai ta mới có thể được yên tĩnh một chút."

Lời nói đùa của Ngô Điền Phúc khiến Tô Mộc Lam cũng phải bật cười, "Vậy thì Ngô thúc cứ nói với hai đứa nó rằng, sau này không được tranh luận về chuyện này nữa, nếu không, sau này còn có rất nhiều đồ ăn, cứ tranh luận mãi sẽ không có hồi kết đâu."

"Thế thì tốt quá, ít nữa chờ ngươi làm thêm nhiều đồ ăn, ta sẽ mua trở về để lấp kín miệng của hai đứa nhóc kia."

Ngô Điền Phúc nói chuyện, thấy trước quầy hàng lúc này không có người nào bèn đề thấp giọng nói, "Vợ Thạch Đường, vừa rồi ta thấy Trác Viễn đến chỗ ngươi, nói chuyện một lúc lâu, nên muốn hỏi một chút là có chuyện gì thế?" Trác Viễn?

Lời xưng hô hình như có phần thân thiết.

Tô Mộc Lam nhìn Ngô Điền Phúc.

"Haiz, quên nói với ngươi, Trác Viễn là con trai của đại ca ta, ta là nhị thúc của hắn." Ngô Điền Phúc giải thích nói, "Mấy ngày hôm trước Trác Viễn tới nhà thăm ta, nhìn thấy bỏng ngô, cơm cháy trong trong nhà liền hỏi ta mua ở chỗ nào, ta liền nói là mua ở chỗ ngươi."

"Vừa rồi thấy hắn đứng ở đây nói chuyện một lúc lâu với ngươi, sợ giữa các ngươi lại nảy sinh xung đột với nhau …"

Điểm tâm và đồ ăn vặt, cũng coi như là hai món đồng hành với nhau.

Việc buôn bán của cửa hàng Ngụy Ký không tốt lắm, chỗ của Tô Mộc Lam lại sôi nổi, rất dễ khơi dậy sự ghen tị khi nhìn thấy.

Tuy Ngô Điền Phúc biết tính tình của cháu trai nhà mình, hiểu nhất định hắn sẽ không có ý đó, nhưng Ngụy Đại Hữu là kẻ nóng tính, không biết hắn có làm vậy không.

"Không có, không có, Ngô thúc hiểu lầm, Ngô chưởng quầy tới là để thương lượng chuyện làm ăn buôn bán thôi."
Bình Luận (0)
Comment