Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 138

Không phải nói chứ lúc đói bụng, ăn cái gì cũng đều thấy ngon miệng.

Bạch Trúc Diệp nở nụ cười.

Bạch Thanh Táo thấy thế, lập tức giấu đi tâm sự trong lòng.

Chỉ ăn một củ khoai tây nướng mà đã cười như vậy, ngày thường có thể ăn bánh bao nhân thịt mới là lạ.

Bạch Trúc Diệp này đúng là sĩ diện thật.

"Ngươi còn muốn may quần áo sao?" Bạch Thanh Táo liếc mắt nhìn một nửa quần áo được Bạch Trúc Diệp đặt ở bên cạnh, hỏi.

"Ừ, nương vốn dĩ không cho ta may, nhưng ta muốn may." Bạch Trúc Diệp nhếch miệng cười nói, "Nương của ta đành phải chiều theo ý ta."

Nếu có thời gian rảnh thì làm gì có ai tình nguyện làm việc chứ?

Bạch Thanh Táo cảm thấy những lời nói trong miệng của Bạch Trúc Diệp không thật, ánh mắt của nàng khi nhìn Bạch Trúc Diệp trở nên thay đổi, "Nương ngươi thật sự đối xử rất tốt với ngươi sao?

Ngươi gạt ta hả."

"Ta lừa ngươi làm gì?" Bạch Trúc Diệp rất kinh ngạc, cũng hơi nóng nảy, "Nương của ta đối xử rất tốt với chúng ta, ngày thường còn làm đồ ăn vặt cho chúng ta ăn mà."

"Đồ ăn vặt gì thế?"

"thèo lèo ngọt, hôm qua nương vừa mới làm, ăn rất ngon."

"thèo lèo ngọt gì cơ, ta chưa nghe thấy bao giờ, có phải ngươi nói bừa hay không?"

"Ta không nói bừa đâu." Bạch Trúc Diệp đứng bật dậy, đi vào trong phòng, không bao lâu lại quay ra, trong tay cầm mấy mẩu thèo lèo ngọt, "Này, đây là thèo lèo ngọt, vừa giòn vừa ngọt, nếu ngươi không tin thì nếm thử đi?"

"Để ta nếm thử." Bạch Thanh Táo duỗi tay cầm một mẩu, nhét vào trong miệng.

Vừa vào miệng là cảm nhận được lớp đường phủ bên ngoài thèo lèo ngọt, ăn vào vừa ngon vừa ngọt, cắn một cái thấy xốp xốp giòn giòn, hương thơm tỏa khắp miệng.

"Món thèo lèo ngọt này ăn ngon thật." Bạch Thanh Táo ăn hết một mẩu thèo lèo ngọt, liếm môi liếm mép nói tiếp "Món này là nương của ngươi làm thật sao?"

"Ừ, đương nhiên." Bạch Trúc Diệp thấy Bạch Thanh Táo cũng khen món thèo lèo ngọt này ăn ngon, đắc ý mà vênh mặt hất hàm, "Đồ ăn vặt mà nương của ta làm đều rất ngon." Thật tốt quá.

Bạch Thanh Táo hâm mộ đến mức đỏ cả mắt, đôi mắt lại nhìn chằm chằm số thèo lèo ngọt còn sót lại trên tay Bạch Trúc Diệp.

"Ngươi muốn ăn nữa à?"

"Ừ …" Bạch Thanh Táo hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn gật gật đầu.

thèo lèo ngọt ăn ngon thật, nàng thật sự muốn ăn nữa.

"Thế thì cho ngươi hết này." Vừa rồi Bạch Trúc Diệp ăn củ khoai tây nướng của Bạch Thanh Táo, nàng cảm thấy vẫn nên cho Bạch Thanh Táo thứ gì đó, mấy mẩu thèo lèo ngọt này là hôm qua nàng không ăn hết, để dành để từ từ ăn trong hai ngày tới.

Lúc này, nàng liền đưa cho Bạch Thanh Táo ăn.

"Ừ!" Bạch Thanh Táo sung sướng mà nhận lấy, liên tục cho vào miệng, hương vị giòn thơm trong miệng khiến cô bé không nhịn được mà híp mặt lại hưởng thụ.

thèo lèo ngọt ăn ngon thật.

Thấy trong tay chỉ còn lại một mẩu thèo lèo ngọt cuối cùng, Bạch Thanh Táo không nỡ ăn nốt, nắm chặt nó lại trong tay.

"Chúng ta đi đá cầu đi." Bạch Trúc Diệp tìm được quả cầu từ trong phòng nói với Bạch Thanh Táo.

"Được." Bạch Thanh Táo hứng thú gật gật đầu.

Nhà nàng không có quả cầu lông gà vừa đẹp lại chơi vui như đồ vật này, thậm chí ngay cả bao cát cũng không có, ngày thường mấy chị em trong nhà Bạch Trúc Diệp cũng cầm quả cầu lông gà lên phố chơi, nhưng vì nhiều người nên cầu chỉ đến lượt nàng vài lần.

Lần này chỉ có nàng cùng Bạch Trúc Diệp, cũng có thể chơi vui.

Tuy Bạch Thanh Táo không đá cầu nhiều lần, nhưng đá rất giỏi, Bạch Trúc Diệp cũng rất vui mừng, hai đứa cùng nhau chơi ở trong sân.

Tô Mộc Lam nhào nặn cục bột bóng loáng, vo cục bột thành từng viên bánh nhỏ, cán thành lát mỏng, bắt đầu bọc nhân lại.

Nghe tiếng cười của Bạch Thanh Táo cùng Bạch Trúc Diệp thỉnh thoảng vang lên trong sân, Tô Mộc Lam mỉm cười đắc ý.
Bình Luận (0)
Comment