Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 162

"Được rồi, được rồi, Trúc Diệp đừng khóc." Bạch Thủy Liễu vội vàng đi dỗ dành Bạch Trúc Diệp.

Nhưng Bạch Trúc Diệp hiển nhiên là bị Bạch Mễ Đậu nói thêu khoai tây nảy mầm mà trong lòng tổn thương, nước mắt như hạt ngọc bị đứt dây, rơi xuống không ngăn lại được, đôi mắt nhanh chóng sưng to như quả hạnh nhân.

Bạch Mễ Đậu không ngờ rằng câu nói thật của chính mình lại khiến Bạch Trúc Diệp khóc thành như vậy, lập tức chân tay luống cuống hết cả lên, không dám nói câu gì, chỉ đứng ngơ ngác ra nhìn Bạch Trúc Diệp.

"Trúc Diệp thêu hoa đào nhỉ." Tô Mộc Lam lại nhìn ở phía sau bộ quần áo, nói.

Có người có thể phát hiện ra mình thêu cái gì nên Bạch Trúc Diệp đang gào khóc lập tức biến thành nhỏ giọng khóc nức nở.

Tô Mộc Lam thấy chính mình đoán đúng rồi, lại chỉ vào bông hoa cho Bạch Trúc Diệp nhìn, "Màu xanh lục này chính là lá cây, đây là cánh hoa, còn có hai tầng cánh, đúng rồi, đây chắc là nhụy hoa nhỉ."

"Vâng." Bạch Trúc Diệp lau nước mắt một phen, con mắt sưng đỏ, gật gật đầu.

"Trúc Diệp thêu thật sự không tệ đâu." Tô Mộc Lam sờ sờ đầu Bạch Trúc Diệp, tỏ vẻ khẳng định lại một lần nữa, "Chủ yếu là chúng ta không dùng khung để thêu hoa, cũng không đủ chỉ màu để thêu, hơn nữa đây là lần đầu tiên Trúc Diệp thêu hoa, bằng không chắc chắn Trúc Diệp sẽ thêu tốt hơn."

"Có điều cũng không có vấn đề gì, quá trình mở đầu bao giờ cũng khó khăn nhất, lần đầu tiên Trúc Diệp nhà chúng ta thêu hoa mà có thể thêu tốt như vậy, sau này nếu tập luyện nhiều lần, chỉ sợ khi thêu hoa đào cũng sẽ thu hút bướm và ong mật tới cũng nên."

Tô Mộc Lam nói nhấn mạnh, khuôn mặt cũng hớn hở, khiến Bạch Trúc Diệp cuối cùng cũng nín khóc mỉm cười, nhưng khuôn mặt cô bé lại đỏ lên, ngượng ngùng thỏ thẻ hỏi "Nương thật sự thích hoa đào mà con thêu sao?"

"Đương nhiên thích." Tô Mộc Lam cười nói, "Chẳng qua hiện tại trời vẫn còn đang nóng, bộ quần áo này hơi dày cứng không mặc được, chờ thời tiết hơi lạnh một chút thì có thể mặc bộ quần áo này, ta phải mặc hàng ngày mới được, không nỡ giặt sạch ấy."

Nghe Tô Mộc Lam nói như vậy, lúc này Bạch Trúc Diệp mới nhếch môi nở nụ cười.

Một hàng răng nhỏ trắng bóng.

Nơi này chất lượng nước rất tốt, mặc dù ngày thường chỉ dùng cành liễu cùng muối sạch đánh răng, nhưng hàm răng của mọi người đều rất trắng.

"Được rồi, thế mà cũng khóc như con mèo nhỏ vậy, mau đi rửa mặt đi, buổi tối chúng ta ăn bánh nướng." Tô Mộc Lam nhéo nhéo gương mặt của Bạch Trúc Diệp.

Trải qua một thời gian chăm ăn, bốn đứa đầu củ cải đều mập hơn so với ngày trước, cũng cao lớn thêm một chút, trên mặt cũng có chút thịt, đặc biệt là Bạch Trúc Diệp, cái má vốn có nét bầu bĩnh của con nít, lúc này càng có vẻ tròn vo hơn.

"Vâng." Bạch Trúc Diệp lau nước mắt, sau đó mới đi múc nước rửa mặt.

Bạch Thủy Liễu cùng Bạch Lập Hạ cũng nhanh chóng chạy đi rửa tay, rửa chân, chuẩn bị lát nữa giúp đỡ Tô Mộc Lam nấu cơm.

"Nương……" Bạch Mễ Đậu cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn Tô Mộc Lam, "Con sai rồi …"

"Haiz, chuyện này nên nói như thế nào mới ổn đây."

Tô Mộc Lam lôi kéo Bạch Mễ Đậu sang một bên, thấp giọng nói, "Con cảm thấy thứ này giống cái gì thì chính mình có thể tùy ý nói ra, theo lý mà nói cũng không có vấn đề gì, nhưng đối với Trúc Diệp mà nói thì trong lòng con bé đang tràn đầy hứng khởi muốn thêu hoa cho nương, lại là lần đầu tiên thêu, vốn dĩ con bé sẽ sợ ta không thích nó, sợ ta thấy thêu không giống hoa, con lại nói nó giống khoai tây, chẳng phải sẽ khiến Trúc Diệp cảm thấy tủi thân trong lòng hay sao?"

"Không phải nương dạy con trở thành người luôn phải đi khen người khác, đón ý nói hùba người khác.

Nhưng nếu thấy người khác bỏ công bỏ sức ra làm thứ gì đó, không cần biết đồ vật có hoàn thành tốt hay không, quan trọng nhất vẫn là thành ý trong lòng là được, như thế ít nhất cũng được coi là tôn trọng công sức củba người khác." Tô Mộc Lam nói những lời thấm thía.
Bình Luận (0)
Comment