Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 194

Hắn cũng vừa từ trong ruộng trở về, nhưng mà không phải đi làm việc mà là đi nhìn một chút tình trạng trồng trọt của mấy người mà nhà hắn thuê, xem xét một chút để mùa vụ sau còn thuê người này làm tiếp hay không.

Tới cửa nhà, Bạch Kim Bắc liền thấy Phùng thị đang ngồi ở trong sân, hai tay chống mặt, khuôn mặt buồn phiền.

"Việc gì có thể khiến nàng buồn thành như vậy?" Bạch Kim Bắc thấy thế vội vàng đi rửa tay, sau đó đi tới trước mặt Phùng thị, nhìn thấy nồi gốm trên bàn còn đang bốc khói nghi ngút: "Đây là cái gì vậy?"

"Nương Thủy Liễu mang sang, là ruột già heo xào lăn, ta vừa mới nếm thử mấy miếng, ăn rất ngon." Phùng thị đáp, sau đó lại thở dài.

Bạch Kim Bắc thấy thế, có chút khó hiểu gãi cái gáy: "Ruột già heo đã ăn ngon thì không phải nàng nên vui vẻ sao?"

Hơn nữa vẫn là Tô Mộc Lam, người hợp tính với Phùng thị đưa tới.

"Có ruột già heo thơm ngon ăn thì đúng là rất vui vẻ, nhưng ta đang suy nghĩ một việc, nương Thủy Liễu có ăn ngon đều nhớ tới ta thì ta cũng phải có chuyện gì đó để nhớ tới nàng mới được."

Phùng thị nhíu mày nói: "Nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn thật sự không nghĩ được có thể giúp nương Thủy Liễu việc gì, sợ là cũng chỉ có ngày mai nhà nương Thủy Liễu phải sửa nhà thì có giúp được một chút việc." Bạch Kim Bắc: "…"

Ý của nàng, hắn hiểu!

"Giúp đỡ một chút là đúng rồi, việc lớn thì ta không dám nói chứ xây tường bao quanh sân thì ta vẫn có thể giúp được." Bạch Kim Bắc vỗ ngực nói: "Chuyện này cứ để ta làm là được."

"Tốt rồi." Sự lo lắng trên khuôn mặt của Phùng thị đã biến mất, cả người đều vui mừng nhảy nhót đứng lên: "Vậy ngày mai ta đi giúp nương Thủy Liễu nấu cơm, nhiều người tới làm việc như vậy, khẳng định phải nấu nhiều đồ ăn, nàng chỉ có một mình còn phải trông bốn đứa nhỏ sợ là không lo liệu được hết mọi việc, tay nghề của ta tuy không bằng nàng nhưng nhặt rau, rửa đồ ăn và thái đồ thì ta vẫn có thể làm được."

"Nói tới chuyện này thì không biết nhà của nương Thủy Liễu có lá trà hay không, chàng có nhiều trà như vậy ta nghĩ chàng cũng không uống hết được đâu, ngày mai ta lấy một vại mang sang nhà nàng ấy nhé."

Khóe miệng của Bạch Kim Bắc nhịn không được mà run rẩy một chút.

Những lá trà đó đâu phải là do hắn không uống hết, mà là do những lá trà đó đều là người khác tặng cho hắn, bên trong có nhiều loại trà ngon, hắn cũng không nỡ uống cho nên vẫn luôn để đó mà thôi.

Phùng thị nếu mang sang nhà Tô Mộc Lam thì khẳng định sẽ chọn loại tốt nhất trong đống đó.

Nếu là người hiểu chuyện thì sẽ nghĩ Phùng thị thiện lương thành thật, muốn giúp đỡ nhà Tô Mộc Lam, nếu là không biết, nhìn thấy cả nhà bọn họ đều sang giúp đỡ, còn lấy lá trà mang sang thì giống như đang nịnh bợ nhà Tô Mộc Lam vậy.

Chậc, sao nghĩ như thế nào cũng thấy hành động của Phùng thị đối với nhà Tô Mộc Lam cảm giác quen thuộc giống như tức phụ nhà khác đang lấy đồ trong nhà đi trợ cấp nhà mẹ đẻ vậy?

Phùng thị liếc nhìn vẻ mặt phức tạp của Bạch Kim Bắc, hơi nghiêng đầu: "Sao, tiếc không bỏ được hả?"

"Sao có thể chứ." Bạch Kim Bắc đầy mặt tươi cười: "Những lá trà này dù sao cũng uống không hết, nàng nguyện ý mang cho thì cứ lấy đi, cũng không phải đồ vật đáng giá gì, sao ta lại luyến tiếc cơ chứ? Hơn nữa, nàng vui vẻ là tốt rồi, mấy thứ này sao có thể quan trọng hơn sự vui vẻ của nàng được chứ."

"Lại nói lảm nhảm rồi." Phụng thị giận một câu, nhưng bởi vì lời nói của Bạch Kim Bắc nên đầy mặt không thể giấu được đều là nụ cười.

"Đúng rồi, lại nói tiếp chuyện này, ngày hôm qua có phải nhà Tam Lại Tử tặng cho nhà ta dầu hạt cải đúng không?"

"Ừ." Bạch Kim Bắc gật đầu: "Nói là của nhà ép được, ta để ở một bên, dầu hạt cải có mùi là lạ, không ăn ngon bằng dầu đậu nành, ta đang nghĩ xem nên cho ai đây."
Bình Luận (0)
Comment