Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 22

Đại Hoàng nhảy lên trên người Tô Mộc Lam, nằm trên người nàng liền không xuống, cứ kêu meo mao meo mao, còn lấy đầu cọ vào nàng, một bộ dạng nghiêm túc nũng nịu lấy lòng.

"Đại Hoàng này, thật dính người." Tô Mộc Lam cũng không ngờ rằng con mèo vàng này đối với nàng lại có thiện ý như vậy, đưa tay ra sờ đầu Đại Hoàng một cái, vuốt vuốt thân mèo có lớp mỡ dày bóng loáng.

Đừng nói, cảm giác cũng không tệ.

Chính là...

Mèo vàng không hổ là mèo vàng, cả người mập mạp, không có nửa phần mập giả tạo, thật nặng, ôm thậm chí có chút nặng tay.

Tô Mộc Lam vội vàng đem Đại Hoàng đặt lên trên mặt đất phòng đông.

Nhưng Đại Hoàng lại không chịu đi lại, chỉ dính lấy Tô Mộc Lam, cọ tới cọ lui bên cạnh hai chân của nàng.

      

"Mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đi khai hoang." Tô Mộc Lam nói.

" Được." Bạch Thủy Liễu thu hồi ánh mắt kinh ngạc, gật đầu, "Nương cũng ngủ sớm đi."



Xoay người đi về phía phòng tây, Bạch Thủy Liễu quay đầu lại xem mấy lần, Đại Hoàng vẫn y như cũ đi loanh quanh ở bên người Tô Mộc Lam, cọ tới cọ lui.

Đại Hoàng này, cũng biết nàng biến tốt rồi, cho nên muốn gần gũi sao?

Vậy nàng, có phải thật sự hoàn toàn biến tốt hay không?

Bạch Thủy Liễu cúi đầu suy nghĩ, trở về trong phòng liền ngủ rồi.

Trong phòng đã có cây ngải rồi, muỗi so với trước kia ít hơn nhiều, cộng thêm có Đại Hoàng ở bên, Tô Mộc Lam không hiểu sao cảm thấy an lòng rất nhiều, giấc ngủ này rất thành thật thẳng đến ngày hôm sau, đến thời điểm trời tờ mờ sáng, lúc này mới mở mắt ra.

Hiển nhiên Đại Hoàng đã ở trong phòng tuần tra một đêm, lúc này ngáp một cái, ngủ bên cạnh giày của Tô Mộc Lam phát ra tiếng ngáy nhỏ nhẹ, Tô Mộc Lam đứng dậy, đưa tay xoa một cái.Đại Hoàng đang nhắm mắt kêu meo meo một tiếng, đưa đầu lưỡi ra liếm liếm ở trên mu bàn tay Tô Mộc Lam, sau đó cuộn mình thành một vòng lớn, tiếp tục ngáy ngủ.

Tô Mộc Lam thức dậy, chuẩn bị bữa sáng.

Bạch Thủy Liễu bốn người cũng lần lượt thức dậy, rửa mặt, giúp Tô Mộc Lam làm bữa sáng.

Sợi mì trắng trộn với sợi mì bột bắp, cho lên thêm sốt cà chua, bên trong còn có lớp trứng nổi lên, khi bắc nồi lên thì cho hành lá thái nhỏ vào.

Vì vậy bát canh cà chua này rất thơm, vị chua hòa quyện càng ăn càng thấy ngon miệng và sảng khoái, một chén xuống bụng, chỉ cảm thấy dư vị vô cùng.

 Ăn cơm xong dọn dẹp một phen, Tô Mộc Lam kêu Bạch Thủy Liễu cùng Bạch Lập Hạ cùng nhau giúp đem khoai lang sấy dẻo ở trong phòng chuyển ra ngoài.



Bạch Trúc Diệp cùng Bạch Mễ Đậu chính là thấy vậy, liền đi lấy rổ không, đem khoai lang sấy dẻo đi phơi nắng.

" Đợi một chút." Tô Mộc Lam kêu bọn họ dừng lại, "Khoai lang sấy dẻo không thể trực tiếp phơi, phải hấp qua một lần."

"Lại hấp một lần nữa?" Bạch Thủy Liễu có chút kinh ngạc, "Khoai lang sấy dẻo không phải đã chín rồi sao?"

"Đã chín rồi, nhưng lúc này đem đi hấp là vì để cho khoai lang sấy dẻo hấp thụ độ ẩm, sau đó phơi một ngày, ngày mai lại hấp, lại phơi, cứ như vậy ba hấp ba phơi, khoai lang sấy dẻo ăn vào mới có thể mềm dẻo thơm ngọt, sẽ không bị cứng nhai vào làm đau quai hàm."

Tô Mộc Lam cười nói, "Đây chính là bí quyết làm khoai lang sấy dẻo ngon, các con biết là được, đừng nói ra bên ngoài."

"Chúng con khẳng định sẽ không nói ra bên ngoài." Bạch Trúc Diệp lắc đầu như trống lắc cầm tay vậy.

Khoai lang sấy dẻo có thể bán lấy tiền, hơn nữa khoai lang sấy dẻo ngon còn có thể bán được tốt hơn, nói cách khác, bí quyết = tiền bạc, bọn họ mới không đem tiền bạc đẩy ra bên ngoài, càng sẽ không cùng người khác nói ra.

"Ngoan." Tô Mộc Lam cười xoa xoa cái đầu nhỏ của Bạch Trúc Diệp, "Một nồi sợ chứa không nổi, phân thành hai lần hấp đi, các con trước tiên giúp nhóm lửa trước."

Bạch Thủy Liễu lên tiếng đáp lại, vội vàng đi đến bên trong phòng bếp thêm củi để nhóm lửa.

      
Bình Luận (0)
Comment