Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 27

“Con người đại thúc tốt quá, thảo nào buôn bán đậu phụ lại đắt như vậy, đều nói người tốt sẽ có phúc khí, sau này công việc buôn bán của đại thúc nhất định đắt khách.

Con người đều thích nghe lời hay, chớ nói chi là những lời dễ nghe này lại nói ra từ trong miệng của nàng dâu nhỏ dáng người thanh tú đẹp mắt vậy chứ, giọng nói cũng mềm mại êm tai, đại thúc bán đậu phụ khóe miệng cũng nhếch lên cười, "Vậy thì xin nhận lời chúc của con."

Cầm đậu phụ cho chắc, thu dọn xong hai giỏ tre nhà mình, Tô Mộc Lam cùng đại thúc bán đậu phụ và đại thẩm bán đào nói hai ba câu, rồi dẫn Bạch Thủy Liễu rời đi.

 

Đến nơi không còn người, Tô Mộc Lam đem tiền ở trong túi buộc ở eo ra đếm một chút.

Đem phơi tất cả là hơn hai mươi cân khoai lang sấy dẻo, ngoại trừ cho ăn thử, lúc bán khoai lang sấy dẻo cho thêm nữa thì bán được tất cả sáu mươi hai văn tiền.

  

“Cũng được, so với dự tính cũng không có khác biệt.” Tô Mộc Lam đem túi tiền buộc chặt lại, trực tiếp buộc lên trên người.

  

Bạch Thủy Liễu biết kiếm được nhiều tiền như thế, lúc này phải nói là rất hưng phấn.

  

Hai mươi cân hơn khoai lang sấy dẻo này, dùng gần một trăm cân khoai lang, khoai lang không đáng tiền, nếu như có nhiều khoai lang để bán, một ngày cũng có thể kiếm hơn hai mươi văn tiền.



Bất quá lúc làm nông, thuận tay đem hấp, đem đi phơi, thu nhập cũng có thể tăng gấp mấy lần, như thế đã tính kiếm được rất nhiều tiền rồi.

Bạch Thủy Liễu vui mừng, miệng không ngừng cười, “Nương, lần sau con giúp người phơi thêm nhiều khoai lang sấy dẻo nữa.”

 “Được.” Tô Mộc Lam gật đầu, “Đi, chúng ta đi mua chút đồ.”

  

Kiếm được số tiền này, mấy đứa bé trong nhà giúp đỡ không ít, phải cho mấy đứa bé trong nhà bồi bổ thân thể mới được.

Tô Mộc Lam dẫn theo Bạch Thủy Liễu, đi đến cửa tiệm thịt.

Thịt ba rọi, sáu văn tiền một cân, thịt đùi rẻ hơn một chút, năm văn tiền, thịt nạc nhiều hơn một chút.

Tô Mộc Lam chọn một hồi, chọn trúng một miếng thịt đùi béo thịt, toàn bộ thịt gần một cân, lại đến cửa tiệm bên cạnh, mua chút muối.

  

Đồ đạc cuối cùng cũng mua xong rồi, Tô Mộc Lam cùng Bạch Thủy Liễu cũng không ở lại lâu trên thị trấn, trực tiếp đi về nhà.

  



Mặt trời lên cao, trời đã rất nóng nực.

Bạch Lập Hạ trán đầy mồ hôi, thấy đã gần nhổ xong cỏ ở ruộng bắp rồi, gọi Bạch Trúc Diệp cùng Bạch Mễ Đậu, “Gần xong rồi, trời cũng nóng rồi, chúng ta về nhà trước đi.”

“Được.” Bạch Trúc Diệp cùng Bạch Mễ Đậu đem cỏ đã nhổ ra để ngay ngắn, xé vài lá bắp, chuẩn bị đem cỏ bó lại, mang về cắt vụn cho gà ăn.

Thu dọn xong, ba đứa bé mang theo bó cỏ lớn đi về nhà

Trên đường, đụng trúng nhiều người dân trong thôn đã làm xong việc trên đồng và đang trở về nhà.

Trương thị là một trong số đó, nhìn thấy Bạch Lập Hạ ba người toàn thân đầy mồ hôi giống như bộ dạng mới tắm mưa xong, khóe miếng nhếch lên cười, “Đã nói rồi, lời nói một chút cũng không sai, Tô thị này giả tốt ra đồng làm việc được hai ngày, một khi đã mang tiếng tốt, liền lười biếng nằm ở nhà không ra ngoài.

“Ta chính là nói a, Tô thị này lười tận xương, ở bên ngoài giả bộ thì đành, còn có người thật sự mắc câu, ta thấy nói con người nàng ta biến tốt rồi đều là mắt bị mù.

  

Trương Thị là người nhiều chuyện trong thôn, hay soi mói, rất nhiều người đều không thích, nhìn nàng ta lần này ở đây mỉa mai châm chọc, người ngoài cũng không muốn đáp lời.

Chẳng qua là nhìn thấy lưng đều ướt đẫm, ba tỷ đệ Bạch Lập Hạ còn xách theo một bó cỏ lớn như vậy, liếc nhìn xung quanh, đúng là không thấy bóng dáng Tô Mộc Lam, ai nấy đều thở dài.

Giải thích bổ sung

Ước chừng dựa theo 1 văn tiền =3 đồng tiền để định hệ thống vật giá, khoai lang sấy dẻo ở hiện đại thật ra khoảng từ 12 đến 15 một cân, thịt heo thì 10 đến 12 tệ một cân, nghĩ đến cổ đại khoai lang sấy dẻo nhiều, thịt heo không bằng sản lượng như hiện nay, cho nên thịt heo năm văn đến sáu văn một cân, khoai lang sấy dẻo thì ba văn một cân, lập ra những vật giá khác, cũng sẽ cân nhắc đến vấn đề vật phẩm khan hiếm để định giá, cho nên đừng quá so đo, tất cả là vì phục vụ cho nội dung cốt truyện ~
Bình Luận (0)
Comment