Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 286

Chỉ có một thân cây thì không đủ bóng râm để nghỉ mát, phải trồng một mảnh rừng, sau này mới có thể tùy ý hưởng thụ.

Tô Mộc Lam cân nhắc như vậy, mà Ngô Trác Viễn và Ngụy thị sau khi nghe câu nói trêu ghẹo cuối cùng của Tô Mộc Lam thì đều không nhịn được bật cười.

"Thế thì sau này phải nắm chắc mà học, tốt nhất là trước khi chết phải học xong hết toàn bộ tuyệt học cả đời của Tô tẩu tử mới được." Ngụy thị nổi hứng nói đùa một câu.

"Cái này e là khó mà nói trước, nếu học chậm hiểu, cả đời này sợ e là không đủ thời gian để học." đôi mắt của Tô Mộc Lam cười thành hình trăng lưỡi liềm.

Mặc dù cũng có phần nói khuếch đại, nhưng Ngô Trác Viễn và Ngụy thị lại cảm thấy ngày thường Tô Mộc Lam là người bình tĩnh, chững trạc, hiện tại nói ra những lời đó chứng tỏ Tô Mộc Lam thực sự biết rất nhiều chủng loại thức ăn, cho nên hai người càng thêm kính sợ Tô Mộc Lam.

Sau khi quyết định dạy Ngô Trác Viễn và Ngụy thị làm thức ăn, ba người liền thương lượng kế tiếp phải học loại đồ ăn nào, học như thế nào.

Cuối cùng quyết định như sau, trong thời gian tới Tô Mộc Lam buổi sáng ở nhà, buổi chiều lên thị trấn dạy Ngụy thị và Ngô Trác Viễn làm thức ăn cho thuận tiện, trực tiếp làm một bộ phận thức ăn ở bên trong hậu viện.

Coi như là dạy học tại chỗ, cũng vừa hay không cần đi đi lại lại vận chuyển thức ăn.

Dự định như thế nào thì làm như thế.

Buổi chiều ngày hôm sau, Tô Mộc Lam tới cửa hàng, bắt đầu dạy Ngụy thị làm tai mèo cùng bánh nụ cười.

Hai vợ chồng học rất chăm chú, tốc độ học cũng nhanh, chỉ một buổi trưa mà hai người cũng làm ra hình ra dáng.

Cho hai người mấy ngày luyện tập, sau khi làm quen tay rồi thì tiếp tục dạy món khác.

Cứ như thế qua hơn nửa tháng, Ngô Trác Viễn và Ngụy thị đã là học xong một nửa thức ăn mà hiện tại Tô Mộc Lam đang làm.

Thứ nhất Ngô Trác Viễn và Ngụy thị luyện tập chăm chỉ, cố gắng hết sức để làm cho quen tay.

Thứ hai là để Tô Mộc Lam nghỉ ngơi một chút.

Khi dạy người khác học làm thứ gì đó sẽ hao tổn tinh thần và trí lực hơn nhiều so với tự tay mình làm.

Hơn nữa trong khi chỉ dạy người khác vẫn phải đảm bảo lượng thức ăn bên trong cửa hàng, Tô Mộc Lam đúng là khá mệt.

Cho nên ba người thương lượng tạm thời dừng lại, chờ một khoảng thời gian nữa lại dạy tiếp.

Sau khi thương lượng xong, Ngô Trác Viễn cùng Ngụy thị học làm thức ăn ở hậu viện trong cửa hàng Ngô Ký, những món ăn khác thì vẫn do Tô Mộc Lam làm như trước, Ngô Trác Viễn vẫn đúng hẹn chiều muộn tới vận chuyển thức ăn.

Mọi việc như thường lệ, lượng công việc ở chỗ của Tô Mộc Lam giảm bớt rất nhiều, thân thể cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Khi mặt trời mọc, ở từ đường có tiếng chiêng vang lên.

Tô Mộc Lam đếm đếm, tổng cộng có năm tiếng chiêng.

Như vậy nghĩa là có chuyện quan trọng, hơn nữa còn có liên quan tới thông cáo của nha môn hoặc tương tự như thế.

Tô Mộc Lam vừa kịp đưa bánh trứng gà vào bên trong lò nướng, dặn dò Bạch Thủy Liễu chú ý lửa bên trong lò nướng, sau đó lại dặn dò cô bé khi nào có thể lấy bánh trứng gà ra khỏi lò, xong xuôi mới đi về phía từ đường.

Khi đến nơi, cửa từ đường đã tụ tập rất nhiều người, Phùng thị nhìn thấy Tô Mộc Lam, vội vàng tiếp đón đứng cùng một chỗ với nàng.

Bạch Kim Bắc đã ra cửa mấy ngày nay, hiện tại chuyện trong nhà do Phùng thị thu xếp.

"Có phải ngươi nướng bánh trứng gà ở nhà phải không." Phùng thị hít hít cái mũi, hỏi.

"Sao tẩu biết?" Tô Mộc Lam hơi tò mò.

"Có gì mà không biết? Trên người ngươi đầy mùi bánh trứng gà nướng, có lẽ vừa một mẻ mới ra lò phải không." Phùng thị nói, bĩu môi, "Thế mà không mang cho ta hai cái."

Hiện tại đã là sau bữa sáng một lúc lâu, buổi sáng Phùng thị ăn không nhiều lắm, chỉ uống nửa chén cháo, lúc này đã cảm thấy đói đến cồn cào.

Nhìn khuôn mặt u oán của Phùng thị, Tô Mộc Lam nở nụ cười.
Bình Luận (0)
Comment