Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 289

"Ngươi thử nếm một chút đi rồi nói sau, đây là bánh đậu phộng, nhưng không giống với bánh đậu phộng thông thường đâu." Tô Mộc Lam mím môi cười nói thẳng.

Nói cách khác, hương vị món này khác với bánh đậu phộng trên thị trường.

Phùng thị lập tức nổi lên lòng hiếu kì, "Ta nếm thử trước." Dứt lời, liền cầm một miếng bánh đưa vào miệng.

Thơm, xốp giòn, ngọt, đúng vị của bánh đậu phộng, miếng bánh đậu phộng trong miệng này cũng thế, nhưng mà so với bánh đậu phộng bình thường, bánh đậu phộng này càng thơm hơn, xốp giòn hơn, ngọt hơn, vả lại dư vị cũng vô cùng đậm đà, mặc dù đã hoàn toàn nuốt xuống, nhưng hương vị thơm nồng của bánh đậu phộng vẫn còn ở trong miệng, một lúc lâu sau cũng không tiêu tan.

Không có gì lạ khi Tô Mộc Lam làm bánh đậu phộng có cho thêm một ít mỡ heo vào rồi mới nướng thành bánh đậu phộng, đương nhiên sẽ khiến bánh càng xốp giòn hơn, hương vị cũng tốt hơn.

"Ăn ngon." Phùng thị lại cầm một miếng nữa ăn.

Có lẽ là cảm thấy ăn rất ngon nên tốc độ ăn bánh đậu phộng Phùng thị bắt đầu nhanh hơn vừa nãy.

"Ăn chậm một chút." Tô Mộc Lam vừa cười nói, vừa bưng chén nước trà tới.

Lúc mùa thu nàng mua một ít quả chà là tươi ở trên thị trấn, tự mình nướng một lượt, sau đó trộn với táo đỏ phơi khô cắt thành miếng nhỏ, pha thành một ly trà chà là táo đỏ thơm ngọt ngon miệng.

Uống một ngụm lên, mùi thơm nồng trong miệng tiêu tán, chỉ còn sót lại hương vị thanh mát thơm dịu.

Thân thiết với Tô Mộc Lam đúng là tốt thật.

Phùng thị không nhịn được híp mặt lại.

Sau khi ăn xong một đĩa bánh đậu phộng vào bụng, Phùng thị cũng uống hết ly nước trà, vô cùng thỏa mãn lau miệng, "Ngươi nói đi."

"Ta nói gì?" Tô Mộc Lam chớp chớp mắt.

"Ngươi làm bánh đậu phộng, lại pha trà chà là táo đỏ, nếu nói không có việc gì thương lượng với ta thì ta không tin." Phùng thị cười nói.

Lúc này, Tô Mộc Lam há hốc miệng kinh ngạc.

Trước đây chỉ nghĩ Phùng thị chẳng qua là người tính tình hào sảng ngay thẳng, hiện tại xem ra, người này cũng rất thông minh.

"Thật đúng là để Phùng tẩu tử phải nói hộ." Tô Mộc Lam cười cười, nói, "Muốn hỏi tẩu tử chút chuyện này."

"Hiện tại cuộc sống trong nhà cũng dư dả hơn trước rất nhiều, việc làm thức ăn cho cửa hàng ta cũng đã có dự định khác rồi, việc trong nhà sau này cũng không cần bận rộn như vậy nữa.

Ta liền nghĩ bốn đứa tre ở nhà làm việc nhà nông cả ngày cũng không ổn lắm."

"Cho nên ta muốn hỏi thăm tẩu tử một chút, Vĩnh Hòa nhà tẩu học ở học đường kia có ổn không, tiên sinh như thế nào, phí nhập học một năm mấy đồng, cũng muốn dành thời gian đi bái kiến tiên sinh một chút để xem bốn đứa trẻ có thể tới học đường đọc sách được không."

Đọc sách có thể hiểu lý lẽ, mặc dù sau này không thi đậu công danh, nhưng với bản thân mấy đứa trẻ mà nói cũng có nhiều bổ ích hơn.

Ví dụ cơ bản nhất như ở thời hiện đại, có thể biết chữ đọc sách, cuộc sống sinh hoạt hằng ngày thuận tiện hơn rất nhiều, con đường mưu sinh cũng sẽ rộng mở hơn một chút, ngay cả người khác cũng sẽ theo bản năng mà tôn trọng ngươi gấp hai lần.

Có điều ở thời đại này, việc đọc sách là chuyện vô cùng khó khăn.

Triều đại có lệnh, phải có bằng tú tài trở lên mới được phép mở một học đường đàng hoàng, mà tú tài gian khổ học tập vất vả nhiều năm, ỷ thế là người tài hoa, yêu cầu phí nhập học đương nhiên sẽ không ít.

Hơn nữa giấy, bút mực và sách vở đều là món chi lớn.

Đối với hộ gia đình nhà nông bình thường mà nói là gánh nặng cực lớn, rất nhiều nhà không nỡ bỏ ra số tiền này hoặc là căn bản bất lực.

Vì lý do này nên không nhiều người chính thức tới học đường đọc sách, vả lại người biết đọc sách cũng không nhiều.

Đại đa số người trong thôn chỉ đưa con trẻ tới nhà lão đồng sinh ở trong thôn để mở mang tầm mắt, nhận được mặt chữ, coi như xóa mù chữ mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment