Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 291

"Chờ sau này có bản lĩnh, thật sự có thể đưa mấy đứa nhỏ đến học đường của nữ tử để đọc sách, thì mấy đứa trẻ ít nhất cũng sẽ biết mấy chữ, học cũng sẽ nhanh hơn một chút."

"Ừm, để ta đi hỏi thử xem." Tô Mộc Lam trả lời.

Phùng thị thấy tâm trạng của Tô Mộc Lam không được tốt, cũng biết chuyện này cũng không khuyên được gì, liền vỗ vai nàng, nói hai câu sau đó về nhà trước.

Còn Tô Mộc Lam thì lại ở trong phòng ngây người một lúc, sau đó mới đi ra tiếp tục làm bánh trứng gà.

Buổi chiều, chủ bộ Phương đại nhân dẫn theo nha sai đã tới thôn Bạch gia để đối chiếu đánh giá cấp bậc của đất đai trong thôn.

Tất nhiên trong thôn này có không ít người, đất đai tất nhiên cũng không ít, muốn đi từng hộ gia đình một, xem qua từng mảnh đất, cũng không phải là chuyện đơn giản gì, nhiều người như vậy cứ đứng trong gió lạnh chờ đợi thì cũng không thích hợp, vì thế nên cứ đến lượt đất đai nhà ai thì mới gọi người đó đi theo.

Đến lượt của nhà Tô Mộc Lam đã là buổi trưa ngày hôm sau.

Bốn mẫu đất trồng ngô thì chất đất xấu không tốt lắm, cuối cùng xếp hạng là "Địa", hai mẫu đất trồng khoai lang thì tốt hơn nên xếp hạng là "Cùng".

Như vậy, sáu mẫu đất này về sau chỉ phải trả số tiền thuế ít hơn trước đây tới gần một nửa.

Nộp ít tiền hơn, tất nhiên là vui vẻ hơn, khuôn mặt của Tô Mộc Lam mang theo một chút ý cười.

Hàn thị đứng ở bên cạnh thì lại vô cùng không hài lòng bĩu môi.

Đất đai của nhà bà vừa rồi cũng đã xác định cấp bậc, nhưng tính ra cũng không khác lúc trước là mấy, hơn nữa nhà bọn họ trồng ngô cũng cùng thời gian với nhà Tô Mộc Lam, đều bắt đầu vào lúc bắt đầu mùa đông, vì sao nhà Tô Mộc Lam được đánh giá là "Địa" còn nhà bà lại đánh giá là "Khi"?

Đến lúc đó, lượng ngô thì thu hoạch như nhau mà thuế thì lại nộp không giống nhau.

Trong lòng của Hàn thị có một chút không thoải mái.

Con ngươi đảo một vòng, sau đó Hàn thị giật nhẹ khóe miệng: "Ôi, ta nói chứ sao ngươi chưa làm khế đất cho ba mẫu đất mới khai hoang của nhà ngươi, đã đến lúc này rồi, cũng không thể muốn lén lút lừa gạt cho qua được."

"Nhà ngươi có đất đai chưa làm khế đất sao?" Phương chủ bộ nghe xong lời này, liếc nhìn Tô Mộc Lam một cái, hỏi.

"Phương đại nhân, nhà dân phụ…."

Còn chưa chờ Tô Mộc Lam nói hết lời, Hàn thị liền cướp nói: "Không phải còn có ba mẫu đất sao, ngay tại bên kia kìa, thời gian trước còn vừa mới thu một lần khoai lang vào mùa thu nữa."

Hàn thị vừa nói xong, sắc mặt của mọi người lập tức đều rất khó coi.

Chuyện trồng trọt trước rồi sau đó mới làm khế đất cũng là chuyện quen thuộc, dân không đi cáo thì quan cũng không truy xét, đều là cùng thôn cùng họ, không ai lại đi đập bát cơm của ai, còn bên nha môn thì chỉ cần hàng năm thu được số thuế không khác biệt lắm thì đều mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua, cũng không gây phiền phức cho dân chúng.

Loại chuyện này không ai nói ra nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ ràng là được.

Nhưng lúc này, Hàn thị lại lấy chuyện này nói ra bên ngoài, lại còn nói trước mặt Phương chủ bộ, vì vậy nếu Phương chủ bộ mặc kệ việc này thì chính là dung túng cho dân chúng chiếm tiện nghi của triều đình, về lý thì không thể nào đúng được.

Nếu quản lý việc này, thì là phải có hình phạt.

Nhưng nếu là phạt Tô Mộc Lam thì sợ là ngay cả lý chính cũng phải phạt.

Sau lưng Bạch Khang Nguyên đã chảy mồ hôi lạnh, tức giận Hàn thị lắm miệng, sau đó có chút lo lắng nhìn về phía Phương chủ bộ: "Đại nhân…"

"Chuyện này là như thế nào?" Phương chủ bộ nhìn về phía Tô Mộc Lam: "Vì sao khai hoang trồng trọt nhưng lại không đi làm khế đất? Chẳng lẽ là muốn trốn tiền nộp thuế?"

"Bẩm đại nhân, dân phụ không dám."

Tô Mộc Lam nói: "Đất này là vào thời điểm mùa hè, dân phụ dẫn mấy đứa nhỏ đi khai hoang, nhưng bởi vì vị trí của mấy mảnh đất này có hơi xa xôi, bên trên lại mọc đầy cỏ dại, không biết có thể thuận lợi trồng được lương thực hay không, vì thế mới trồng thử ít khoai lang."
Bình Luận (0)
Comment