Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 295

Mà ngoài ra những hộ gia đình có con cái học nhà Bạch Học Văn, lúc qua năm, nguyện ý hiếu kính thì cũng hiếu kính, cho nên dù cho Bạch Học Văn này không có con cái gì, là người goá vợ mất vợ từ khi còn trẻ, nhưng cũng sống cuộc đời áo cơm không lo.

Mà tuy nói Bạch Học Văn chỉ là đồng sinh, học vấn không tính là tinh thông, nhưng lại có nghề viết chữ đẹp, cách làm người cũng trung hậu, trung thực, người trong thôn có chút tôn kính ông.

Tô Mộc Lam suy nghĩ, để cho Bạch Thuỷ Liễu cùng đi theo đọc sách, viết chữ, dù không thể có đầy bụng kiến thức nhưng vẫn đủ dùng cho cuộc sống tương lai sau này.

Đi đến trường học?

Tất cả đều là hạ phẩm, duy chỉ có đọc sách là cao.

Sách tự có ngôi nhà vàng của riêng nó.

Sĩ nông công thương...

Ở thời đại này, quan niệm này đã truyền cho tất cả mọi người, có thể nói là khắc sâu tận xương tủy, cho nên đi học là chuyện mà tất cả mọi người đều hướng đến.

Mà Bạch Mễ Đậu nghe nói có thể đi học, đương nhiên cũng có hơi vui vẻ, nhưng cũng có chút lo lắng: "Nương, đi học phải tốn rất nhiều tiền đó."

"Nương có thể kiếm tiền, tạo điều kiện cho con đi học chẳng thành vấn đề, con cứ yên tâm là được rồi."

Tô Mộc Lam cười nói, thấy ba tỷ muội của Bạch Thuỷ Liễu cũng không nói gì, Tô Mộc Lam nhíu mày, chỉ cho rằng trong lòng bọn nhóc có chút khổ sở, nhân tiện nói: "Các con yên tâm, trước tiên tạm thời học vỡ lòng biết chữ ở tộc học đã, nếu như có cơ hội, để nương xem có thể đưa các con đến thư viện nữ tử học được không."

Lục Thị tộc học khó vào, bây giờ không thể vào được, nhưng cũng không có nghĩa là sau này không có bất kì cơ hội nào.

"Không phải, nương..." Bạch Thuỷ Liễu gãi đầu một cái: "Nữ hài tử mỗi nhà đều cần phải đi học sao?"

"Đúng vậy đó nương, trong thông chúng ta cũng đâu có nữ hài tử đi đến tộc học đâu chứ." Bạch Lập Hạ cũng có chút chần chờ: "Như vậy..."

Có thể nào khiến người ta chê cười hay không.

Nghe hai đứa bé nói như vậy, tự Tô Mộc Lam cũng sửng sốt một chút.

Sau đó lại nhịn không được mà cười lên.

Sao lại quên mất chuyện này chơ chứ, thời đại này, nam tử đi học đã là việc khó, huống chi là cô nương gia chứ, cộng thêm tư tưởng trọng nam khinh nữ, cô nương gia không đi học mới là chuyện bình thường.

Đương nhiên, bọn nhỏ cũng sẽ không để ý trong lòng bản thân có thể đến học đường tốt để học hay không, mà là hoài nghi, có nên đến trường đi học không.

"Chắc chắn là phải đi học rồi."

Tô Mộc Lam trả lời vô cùng dứt khoát: "Đi học có thể hiểu rõ lý lẽ, cũng có thể khiến cho người ta hiểu thêm nhiều cách làm việc, càng quan trọng hơn là có thể khiến người ta tìm thấy vài đường lối sinh sống, ta đơn cử đưa ra ví dụ nhé, bình thường người đi học có thể làm những việc không cần tốn thể lực, có thể đi chép sách, làm kế toán cho tiên sinh, công việc nhẹ nhưng tiềm kiếm được cũng sẽ nhiều hơn một tí."

"Còn nữa, đi học sẽ biết nhiều thêm nhiều điều nữa, con sẽ biết được những thứ mà người khác không biết, gặp phải chuyện gì cũng có thể giải quyết, thậm chí còn có thể tránh khỏi một vài tai hoạ, lúc nào gặp được thời cơ cũng có thể nắm chặt."

"Cô nương gia đây, thật ra càng phải đi học hơn, lúc ở nhà phải hiếu kính phụ mẫu, tôn trọng huynh trưởng tỷ muội, trưởng thành phải lập gia đình, phải sinh con dưỡng cái, người đọc sách sẽ hiểu chuyện, đương nhiên nuôi con ra cũng hiểu chuyện biết lý hơn."

"Tóm lại, đi học có rất nhiều chỗ tốt..."

Tô Mộc Lam nói nhiều như vậy, ba người Bạch Thuỷ Liễu nghe có phần hiểu, có phần không hiểu.

Nhưng có vài chuyện có thể khẳng định, đọc sách, biết chữ, sau này cũng coi như có kỹ năng có thể phòng thân rồi.

Có thể tự mình kiếm tiền, cũng có thể giúp đỡ Tô Mộc Lam.

"Vậy, chúng con nghe lời nương." Bạch Thuỷ Liễu với Bạch Lập Hạ không hẹn mà cùng nhẹ gật đầu.

Bạch Trúc Diệp có hơi không muốn đi học, cô bé chỉ muốn ở nhà may quần áo váy, thêu hoa.

Quãng thời gian này, không có gì việc đồng áng gì để làm, việc ăn uống trong nhà cũng không cần đến cô bé giúp đỡ, ngày nào cô bé cũng ở nhà làm hai việc này, y phục đều vá xong không nói, đến hoa này Bạch Trúc Diệp cũng đã thuê được đoá đẹp nhất rồi.
Bình Luận (0)
Comment