Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 301

Đúng vậy.

Bản thân mình có cách giải quyết, cho nên Tô Mộc Lam làm thức ăn mới có thể ăn ngon hơn người khác làm.

Đám trẻ như ngẫm nghĩ ra điều gì đó mà gật gật đầu.

Kết thúc thời gian nghỉ giữa giờ, Bạch Học Văn ho nhẹ một tiếng, ý bảo mọi người an tĩnh, tiếp tục giảng bài văn và những từ ngữ mới.

Mà đám trẻ nghe giảng có vẻ nghiêm túc hơn so với trước đó.

Đọc sách có rất nhiều lợi ích, người đã từng đọc sách thì làm thức ăn ngon hơn người bình thường, nếu bọn họ mà chăm chỉ đọc sách thì cho dù không đạt được công danh qua thi cử, cũng có thể làm việc có tương lai hơn những người khác.

Đúng, đúng là có chuyện như vậy!

Ở bên này, Tô Mộc Lam dẫn Bạch Mễ Đậu đi vào cửa hàng trên thị trấn, chọn lựa đồ vật cần dùng.

Đều là người buôn bán trên thị trấn, Võ chưởng quầy của cửa hàng đồ dùng học tập cũng quen biết Tô Mộc Lam, biết nàng muốn chọn lựa đồ dùng học tập cho đứa trẻ đi học nên chỉ lấy những đồ tốt và rẻ cho nàng.

Có điều những thứ này dù có rẻ mà tốt như thế nào thì số lượng giấy và bút mực cần phải mua không ít, lại phải mua cho bốn người nên tổng số lượng lập tức tăng lên.

Mặc dù là lần đầu mua, Tô Mộc Lam cũng không dự định mua quá nhiều, nhưng cuối cùng tính tiền thì cũng phải chi mất hai lượng tư bạc.

Võ chưởng quầy thấy nàng mua không ít đồ vật, cuối cùng giảm giá cho nàng, chỉ thu hai lượng ba bạc, còn tặng thêm cả một cái đồ rửa bút.

Đồ rửa bút được làm bằng chất liệu sứ bình thường, không trang trí gì cả, nhưng nếu thiếu mà phải đi mua cũng phải mất nhưng mấy chục đồng tiền.

Tô Mộc Lam nói cảm tạ, sau đó cầm mấy thứ này đi, tiếp đó mua một ít đồ vật dùng hàng ngày cùng thịt xong mới dẫn Bạch Mễ Đậu trở về.

"Mấy thứ này đắt thật."

Trên đường trở về, Bạch Mễ Đậu không nhịn được mà thổn thức, "Chẳng trách người ta nói đọc sách là tốn tiền nhất, mấy thứ này mà đã mất hơn hai lượng bạc, bằng tiền nhà chúng ta xây bức tường sân hai lần."

Con nhà nghèo, biết kiếm tiền là việc không dễ dàng, trước mắt thấy vì đọc sách mà phải tốn nhiều tiền như vậy, trong lòng cũng xót xa không thôi.

"Những việc không tương đồng với nhau thì không thể đặt cạnh nhau mà so sánh được."

Tô Mộc Lam cười nói tiếp "Cũng giống như khi nhà ta bán thức ăn vậy, giá của thèo lèo ngọt không rẻ, nếu so sánh với màn thầu thì một cân thèo lèo ngọt sẽ mua được bao nhiêu cái màn thầu, nhưng khi ăn thì hai món hoàn toàn khác nhau.

Đốt gạch rất dễ dàng, nhưng làm giấy lại vô cùng phức tạp chứ chưa nói đến làm bút và mực nữa, cho nên thấy đắt, nhưng đúng là tiền nào của nấy."

"Hơn nữa, mấy thứ này là dùng để cho các con học hành, đã là đồ để dùng thì càng không thể nói đắt, cũng không cần phải xót ruột.

Nương biết con là người hiểu chuyện, cũng thương nương kiếm tiền vất vả, nhưng việc gì nên chi tiền thì vẫn cần phải chi, lúc này con bỏ vốn vào thì sau này mới có nguồn thu không phải sao."

"Con hiểu rồi, việc này giống như trồng trọt nhỉ, trước đó rải hạt giống lúa mạch vào đất, năm sau mới có cây lúa mạch để thu hoạch đúng không." Bạch Mễ Đậu cười nói, "Nương yên tâm, nhất định con sẽ học sách thật tốt, không để nương bị lãng phí tiền."

Chuyện này vẫn giống như trồng lúa mạch, nếu gieo hạt giống xuống, phải làm cỏ, bón phân, tưới nước thì mới có thể khiến lúa mì phát triển tốt và kết nhiều bông hơn, không thể trở thành một anh nông dân lười biếng khiến lúa mạch không phát triển được.

Bạch Mễ Đậu âm thầm hạ quyết tâm.

Nhìn thấy nụ cười căng thẳng trên gương mặt của Bạch Mễ Đậu, Tô Mộc Lam cũng biết rõ suy nghĩ của cậu nhóc, cười nói, "Con cũng đừng lo lắng như vậy, cố gắng hết sức là được, nương vẫn giữ quan điểm kia, đọc sách là để biết thời thế, hiểu lý lẽ, nếu có thành quả thì tốt, nếu không thì nương cũng sẽ không tức giận." "Vâng." Bạch Mễ Đậu trịnh trọng gật đầu.

Có Tô Mộc Lam động viên, trong lòng Bạch Mễ Đậu nhẹ nhàng hơn, nhưng sự quyết tâm thì không có gì thay đổi.

Nương đối xử tốt với bọn họ như vậy, hiện tại cậu không có gì có thể báo đáp.
Bình Luận (0)
Comment