Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 310

Tuyết rơi dày ba tấc, khi dẫm lên có thể vang lên âm thanh bẹp bẹp, phóng tầm mắt nhìn lại, chỗ nào cũng có màu trắng bạc, rất đẹp.

Bọn nhỏ nhìn thấy tuyết rơi đều reo hò ầm ĩ, nặn người tuyết, chơi ném tuyết, một đám tụ lại chơi đùa với nhau.

Còn người lớn thì lại vội vàng rửa sạch tuyết đọng trên nóc nhà và ngoài sân, ném tới bên cạnh đất trồng rau, hoặc là chồng chất đến chỗ rễ cây, phòng ngừa khi tuyết tan, chỗ nào trong nhà cũng lầy lội.

Đối với tuyết đọng ngoài đường, từng người có nhà ven đường đều quét tước ở trước cửa nhà mình, nhà nào không ở rìa đường cũng hỗ trợ dọn dẹp một chút, dọn sạch lối đi để đi lại thuận tiện hơn.

Tiện cho người khác, cũng tiện cho chính mình.

Tuyết rơi, trời đúng là rất lạnh.

Tô Mộc Lam dặn bốn đứa đầu củ cải khi đi học đường đều phải mũ bông dày, đeo bao tay giữ nhiệt, như vậy lúc ở học đường cũng sẽ không bị đông lạnh lỗ tai và tay.

Mũ bông và bao tay giữ nhiệt là do Tô Mộc Lam và Bạch Trúc Diệp cùng nhau khâu vá.

Tô Mộc Lam khâu bên trong, Bạch Trúc Diệp khâu bên ngoài, cũng coi như là phân công hợp tác, bảo đảm đồ vật nhanh hoàn thành, bề ngoài cũng không có trở ngại gì.

Trời lạnh, mặc dù bên trong lớp học trong tộc có chậu than, nhưng vì gian nhà này đã có từ lâu đời, ngày xưa lúc xây dựng tường cũng không đủ dày nên vẫn hơi lạnh.

Vào thời tiết này, Bạch Học Văn cũng chỉ mở lớp nửa ngày, nửa ngày còn lại cho bọn nhỏ tự về nhà mình luyện tập.

Ôm bảng cát tập viết chữ nằm ở trong giường đất, cho dù không có tác dụng nhưng cũng có thể ở nhà uống thêm mấy chén trà nóng, còn khỏe hơn ở chỗ này chịu đông lạnh.

Nhóm trẻ nghe thấy thế, liền vui mừng phấn khởi mà ôm bảng cát tập viết chữ về nhà.

Chờ mấy đứa bé tản đi hết, Bạch Học Văn tắt lửa ở bên trong bếp lò đi, cũng chuẩn bị dọn dẹp một chút để về nhà sớm.

Đên khi tia lửa cuối cùng bị dập tắt thì Bạch Khang Nguyên tới.

"Sao ngươi lại tới đây thế?" Bạch Học Văn là người cùng thế hệ với Bạch Khang Nguyên, so về tuổi tác vẫn lớn hơn Bạch Khang Nguyên một tuổi.

"Trời đổ tuyết rơi lớn như vậy, ta tới để xem bên trong nhà ở này như thế nào, có bị dọt hay lọt gió gì không." Bạch Khang Nguyên đi qua đi lại một vòng ở trong phòng, tỉ mỉ nhìn khắp nơi rồi nói "Vẫn khá ổn, không nhiều vấn đề lắm."

"Ở trên đỉnh phía đầu hồi bên kia có chỗ không ổn lắm, có điều lúc này trời giá rét, cũng không thể tu chỉnh được.

Chờ mùa xuân tới, bảo người dọn dẹp tu sửa một chút, có lẽ sẽ không có vấn đề gì."

"Được rồi, được rồi, cái gì mà tu sửa đầu hồi chứ, có việc gì ngươi cứ nói thẳng, ngươi cứ quanh co lòng vòng như thế không thấy mệt sao?" Bạch Học Văn liếc nhìn Bạch Khang Nguyên một cái, tức giận nói.

Bạch Khang Nguyên cười cười hì hì, "Chẳng phải trước khi nói chuyện dù gì cũng phải trải chăn trước hay sao.

Nếu độp một cái nói thẳng vào vấn đề, có vẻ không khách sáo lắm."

"Nói khách sáo đó là đối với người ngoài, ở trước mặt ta nói mấy chuyện vớ vẩn ấy làm gì, ta cũng không phải là kẻ ngốc, chẳng lẽ không phát hiện ra sao?" Bạch Học Văn nói, "Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì."

Bạch Khang Nguyên thấy thế nên không quanh co lòng vòng nữa, nói thẳng "Kì thật cũng không phải là chuyện lớn gì, chính là khoảng thời gian này ba đứa bé Thủy Liễu, Lập Hạ và Trúc Diệp Bạch của nhà Thạch Đường chẳng phải đọc sách ở lớp học trong tộc sao, có một nhóm người tìm tới nói, cứ nhắc nhở ta mãi chuyện này……" "Bọn họ nói gì?" Bạch Học Văn hỏi.

"Cũng chẳng có gì." Bạch Khang Nguyên nhặt một cái băng ghế ngồi xuống, hơi bất đắc dĩ mà gãi gãi đầu, "Chẳng qua vẫn là chuyện cô nương trong nhà mỗi ngày không ở nhà học việc may vá, học nấu cơm......, ngược lại vào lớp học trong tộc đọc sách.

Hàng ngày xuất đầu lộ diện như thế, đọc nhiều sách thì sau này sẽ có ý kiến lớn.

Nếu truyền ra ngoài thì sẽ làm hỏng danh tiếng của thôn Bạch gia chúng ta, sau này cô nương trong các nhà sẽ khó mà ăn nói với nhà chồng …"

"Những người này cũng rảnh rỗi thật."
Bình Luận (0)
Comment