Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 332

Nếu đã du xuân, đương nhiên phải tìm đến nơi non xanh nước biếc và nơi phong cảnh đẹp tuyệt trần rồi.

Cách trấn Thanh Thạch hơn hai mươi dặm về phía tây có một cái hồ nước trong, xung quanh núi thấp vờn quanh, cây cối xanh um tươi tốt, xung quanh lại mọc đầy cây đào dại, ngày xuân hoa đào nở rộ, hấp dẫn rất nhiều người đến để ngắm hoa du ngoạn.

Mà con đường tiến về phía hồ nước trong lại phải qua trấn Thanh Thạch, cũng bởi vì chuyện này, hai ngày nay người và xe trên đường phố của trấn Thanh Thạch cũng đều nhiều hơn, đến ngay cả loại xe ngựa mà người bình thường không thể cưỡi kia cũng đều nhìn mãi đến quen mắt.

Khi đi ngang qua một vài cửa hàng, cũng có xe ngựa dừng lại để mua một ít đồ chơi gì đó, mang theo chơi trên đường.

Lúc này, có một chiếc xe ngựa dừng lại, Liên Kiều mặc trên người quần áo màu xanh lá cây xuống xe ngựa, đưa tay xốc rèm, đáng xe vội vàng cầm ghế nhỏ đưa đến.

Lục Văn Tình nắm lấy tay Liên Kiều từ trên xe ngựa đi xuống, đánh giá trái phải một hồi lâu mới nói: "Đi lâu như thế rồi, ở đây nghỉ ngơi nghỉ một chút đi, cũng sắp đến buổi trưa rồi, nên tìm một nơi ăn chút cơm canh, ta cũng đi dạo một chút."

Từ lúc hừng đông sáng đã cưỡi xe ngựa ra ngoài, nửa ngày trôi qua như thế, Lục Văn Tình chỉ cảm thấy toàn thân đều đau nhức.

"Vâng, tiểu thư." Liên Kiều đỡ Lục Văn Tình, nhẹ nhàng giúp nàng xoa bóp cánh tay, thấy sắc mặt nàng không dễ coi lắm, sinh ra một trận đau lòng: "Tiểu thư cũng chịu khổ rồi."

Lục Văn Tình cười khổ một tiếng: "Nếu chỉ thế này mà đã coi như chịu khổ rồi, vậy đúng là cuộc sống sau này vẫn còn nhiều cực khổ rồi, đến mức độ này rồi thì không thể nói mấy lời này đâu."

Nói nhiều như vậy, ngay cả bản thân cũng sẽ cảm thấy cuộc sống thật khổ sở, có lẽ sẽ thật sự cảm thấy tuyệt vọng, cũng không muốn tiếp tục phản kháng nữa.

"Vâng, tiểu thư." Liên Kiều vội vàng đồng ý, nhưng lại nhướng mày: "Có điều, tiểu thư này, chúng ta tìm như vậy, thật sự đúng là có thể tìm được người mà tiểu thư muốn tìm hay sao?"

Đưa mắt nhìn lại trấn Thanh Thạch này, ngoại trừ những người nhìn một cái là có thể nhìn ra được đang ra ngoài du ngoạn kia, những người còn lại kia vừa nhìn liền biết là nông hộ bình thường.

Ăn mặc hết sức bình thường không nói, thậm chí có vài người còn chẳng phải mặc đồ mới, thậm chí còn có thêm vài mảnh vá ở những nơi kín đáo nữa.

Ở nơi như vậy, Liên Kiều cũng không cảm thấy có thể tìm được người làm việc cho Thuận Ý Trai.

"Nếu ở huyện thành với phủ thành cũng chẳng tìm được người thích hợp, chúng ta lại chẳng thể đi được xa, cũng chỉ có thể đi khắp nơi tìm kiếm như thế này thôi, đều nói thợ khéo từ trước đến nay luôn ẩn trong thành thị, có lẽ là có thể tìm được."

Lục Văn Tình nói, cũng đè thấp giọng nói của mình một chút.

Chính nàng đều biết khả năng sẽ không lớn.

Chỉ là, lúc này trong nhà đã như thế, nếu như có thể tìm được, đó chính là trời cao rũ lòng thương muốn cứu đại phòng của bọn họ, nhưng nếu như không tìm được thì đó chính là ý trời.

Lục Văn Tinh thầm thở dài trong lòng, sắc mặt càng trông khó coi hơn một chút, sương mù trong mắt cũng dâng lên, đến mức nàng không thể không hơi ngẩng đầu lên để nén những giọt lệ gần như sắp tràn mi này trở về.

Chỉ là bấy giờ vừa nâng mắt, liền nhìn thấy phía trước cách đó không xa có một cái cửa hàng vô cùng khiến người ta chú ý.

Nguyên nhân dễ khiến người ta chú ý là vì nơi đó người đến kẻ đi, so với các cửa hàng quạnh quẽ xung quanh mà nói, nó náo nhiệt hơn rất nhiều.

"Cửa hàng kia bán gì thế?" Lục Văn Tinh thốt lên một câu.

Liên Kiều giương mắt lên nhìn: "Dường như là cửa hàng ăn uống, tiểu thư đói bụng rồi hả, có muốn nô tì đến mua một chút về không."

Lúc đang nói chuyện liền đi về phía trước hai bước, Lục Văn Tinh trông thấy rõ bảng hiệu treo trên cửa hàng kia -- Ngô Ký.

Cùng với người người lui tới, trong tay cầm theo đồ vật.
Bình Luận (0)
Comment