Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 339

Nhưng nếu người lớn mà xen vào thì lại khác.

Ngươi cảm thấy con em nhà mình chịu thiệt, cảm thấy nó làm xấu hổ cả nhà mình, cứ canh cánh trong lòng không chịu bỏ qua, như vậy sẽ thành chuyện lớn, thậm chí có trường hợp hai nhà kết thù oán, lạnh nhạt với nhau.

Loại chuyện đám trẻ đã hòa hợp với nhau, nhưng người lớn vẫn coi nhau như kẻ thù thì Bạch Học Văn đã thấy nhiều, cũng cảm thấy mọi chuyện không cần thiết phải đến mức đó, cho nên đặc biệt nhắc nhở một câu.

Mà mọi người ở hiện trường nghe xong những lời này thì liên tục gật đầu đáp vâng.

Sau này đám trẻ còn tiếp tục đọc sách ở lớp học trong tộc, đã cho đi học thì đều hi vọng có thể đi theo Bạch Học Văn học được những thứ tốt đẹp, nếu tiên sinh mặc kệ thì không ổn chút nào.

"Được rồi, lúc này lớp học trong tộc cũng hết giờ học rồi, tạm về nhà hết đi, cũng chỉnh trang lại cho bọn nhỏ, qua buổi trưa lại đến học."

Bạch Học Văn vẫy vẫy tay, bản thân rời khỏi lớp học trong tộc trước tiên.

Từng người dẫn con em nhà mình đi, ai về nhà nấy.

Chẳng qua chỉ vừa ra khỏi lớp học trong tộc, đã có người xách tai con em mình mà mắng, "Nhãi ranh, lúc nào cũng không được yên thân, chỉ biết gây chuyện phiền phức!"

"Lão tử đưa ngươi đến lớp học trong tộc là trông cậy vào ngươi có thể biết chữ đọc sách, thế mà ngươi giỏi thật, đến nơi này đánh nhau, giờ trở về xem ta trừng trị ngươi như thế nào."

"Nhanh chạy về nhà, quỳ nửa canh giờ đi……"

Những đứa trẻ vốn tò mò muốn xem chuyện ồn ào, khi thấy dáng vẻ này cũng không dám đi theo nhìn nữa, càng sợ chọc giận tiên sinh hơn, vì vậy từng đứa đều tản đi, trở về nhà mình.

Tô Mộc Lam cũng dẫn ba đứa Bạch Thủy Liễu trở về nhà, dò hỏi,

"Rốt cuộc là chuyện thế nào?" Ba đứa bé đối mặt với câu hỏi của Tô Mộc Lam, đứa nọ nhìn đứa kia, không ai nói một lời, chẳng qua mặt mày đứa nào đứa nấy đều áy náy mà nhìn Tô Mộc Lam, sau một lúc lâu mới nói, "Nương, chúng con sai rồi."

Không chỉ đánh nhau ở lớp học trong tộc, nương còn bị gọi đến, nói thế nào cũng là chuyện xấu hố, ba đứa bé cũng hiểu rõ, lúc này khuôn mặt càng đỏ bừng hơn.

"Đừng vội nhận sai, tạm để xem rốt cuộc là chuyện như thế nào đã, nếu chuyện xảy ra có nguyên nhân thì cũng không phải không thể thông cảm được."

Tô Mộc Lam quét mắt về phía ba người một lượt, cuối cùng dừng lại ở chỗ Bạch Thủy Liễu, "Thủy Liễu, con nói đi."

"Nương, chuyện là thế này…"

Mặc dù nghe Tô Mộc Lam nói như vậy, trong lòng Bạch Thủy Liễu vẫn hơi thấp thỏm, nắm vạt áo của chính mình, chần chờ mở miệng, "Vốn dĩ tiên sinh đang giảng bài ở phía trên, Lục Thuận đang ngồi ở bên cạnh chợt nói bảng cát tập viết chữ của hắn bị rơi ít cát ở nhà, bảo Trúc Diệp chia cho hắn một ít cát."

"Trúc Diệp nói hiện tại tiên sinh đang giảng bài, chờ tiên sinh giảng xong mấy chữ này thì sẽ chia hạt cát cho hắn.

Nhưng Lục Thuận lại nói chờ giảng bài xong sẽ phải bắt đầu luyện chữ, nhất định tiên sinh sẽ muốn tới nhìn mỗi người viết chữ, phát hiện bên trong bảng cát tập viết chữ của hắn không có nhiều cát thì nhất định sẽ trách phạt hắn."

"Hắn cứ luôn miệng kêu Trúc Diệp chia cho hắn một ít, Trúc Diệp ghét bị hắn làm phiền, coi như không nghe thấy, cũng không để ý tới hắn, lúc ấy Lục Thuận mới không nói nữa."

"Chờ đến khi nghỉ giữa giờ học, Lục Thuận đi qua trước mặt Trúc Diệp, cánh tay đụng vào bảng cát tập viết chữ của Trúc Diệp, khiến bảng cát tập viết chữ đổ nhào, hạt cát rải đầy đất, con và Lập Hạ thấy thế liền bắt Lục Thuận phải thu dọn một chút, Lục Thuận không để ý, còn nói mấy lời khó nghe."

"Lập Hạ không nhịn được liền cãi cọ với Lục Thuận, cãi qua cãi lại liền đánh nhau, Lục Thuận lớn hơn Lập Hạ một tuổi, lại là con trai, nên con và Trúc Diệp sợ Lập Hạ bị thiệt lên chạy nhanh tới hỗ trợ,

Lục Thuận cũng hô người tới hỗ trợ, sau đó thì…"
Bình Luận (0)
Comment