Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 355

"Mấy cái khăn này mỗi cái tám đồng, ta lấy tất toàn bộ." Trương chưởng quầy nói, "Nếu có thể thêu được một cái giống loại khăn trong tay Tô tẩu tử này thì ta có thể trả mười đồng."

Trương chưởng quầy là người buôn bán thành thật, Tô Mộc Lam đã giao tiếp với nàng ấy hai lần nên biết rõ, nàng liền gật đầu đồng ý, "Được rồi, cứ theo lời nói của Trương chưởng quầy đi, một cái tám đồng tiền."

"Được, ta đi lấy tiền cho ngươi." Trương chưởng quầy thu hồi những cái khăn kia lại, trao tiền cho Tô Mộc Lam rồi nói, "Nếu con bé muốn thêu thùa kiếm ít tiền tiêu vặt thì lần tới đừng thêu khăn nữa, thêu túi tiền đi.

Hoa văn trên túi tiền đơn giản hơn nhiều, một túi tiền cũng có thể bán được chín đồng, nếu thêu hoa văn đa dạng và phức tạp như cái này thì bán mười lăm đồng cũng không thành vấn đề."

"Dù sao ở trên thị trấn của chúng ta cũng có nhiều hộ nhà nông, lấy tiền mua hai cân thịt để đi mua cái khăn chung quy lại cũng xót ruột, cho nên cái khăn này không dễ bán, cũng không bán tăng giá lên được, nhưng túi tiền thì khác, thứ chứa đồ mang theo bên người nên cô nương hay các bà vợ đều muốn mua, bảo Trúc Diệp thêu túi tiền, không tốn công sức, lại kiếm được nhiều tiền hơn." "Có điều những thứ này nói đi nói lại cũng chỉ là những đồ lặt vặt, lúc nông nhàn mới làm ra một ít để đổi lấy tiền trợ cấp mua đồ dùng trong nhà, không có tác dung lớn.

Nếu muốn kiếm tiền thì phải thêu những thứ lớn hơn mới được."

"Bình phong, áo cưới, lưng áo,.......

, tốt nhất là phải có người đặt làm những loại này, chấp nhận bỏ số tiền lớn ra.

Nếu may mắn chỉ cần ôm một mối này thì nửa năm cũng không phải lo ăn mặc nữa."

"Ta thấy Trúc Diệp nhà ngươi nguyện ý làm công việc này, tay nghề của con bé cũng không tệ lắm, chi bằng ngươi đưa con bé tới viện thêu đi, đi theo những tú nương học tập, có lẽ chỉ học chưa đến một hai năm, sau này ngươi chỉ cần ngôi chờ hưởng phúc của con bé là được."

Tô Mộc Lam nhoẻn miệng cười, "Cái này nói sau, có lẽ con bé chỉ tạm thời thấy mới lạ nên nổi hứng thú, nói không chừng chỉ hai ngày nữa là vứt ra đằng sau cũng nên."

Bạch Trúc Diệp yêu thích cái gì thì một lòng một dạ làm bằng được.

Nếu tìm một sư phụ tới dạy, chỉ sợ con bé sẽ không biết ngày đêm.

Khi đứa bé lớn lên sẽ bận rộn nhiều hơn, bây giờ đã mệt nhọc như vậy thì Tô Mộc Lam vẫn cảm thấy không thích hợp.

Bản thân tự chơi đùa một phen cũng được, nhưng nếu phải làm thành chuyên nghiệp thì cứ chờ thêm vài năm nữa rồi tính tiếp.

Chung quy lại làm công việc thêu thùa ảnh hưởng nhiều tới mắt.

Nàng cũng không muốn đôi mắt của Bạch Trúc Diệp sớm bị ảnh hưởng.

Trương chưởng quầy thấy Tô Mộc Lam chỉ cười ha ha đáp lại cho qua chuyện nên trong lòng nghĩ Tô Mộc Lam không nỡ tiêu tiền tìm sư phụ cho Bạch Trúc Diệp, vì vậy nàng không kiên trì nói tiếp nữa, chỉ tính tổng số tiền rồi đưa cho Tô Mộc Lam kết tiền, sau đó tiễn nàng ra cửa hàng.

Tô Mộc Lam cất kỹ số tiền vào túi, lúc này mới đi ra cửa hàng bên cạnh để mua ít đồ vật.

Khi về đến nhà, Bạch Thủy Liễu đã dẫn ba đứa đầu củ cải làm cơm trưa.

Bạch Thủy Liễu làm rau chân vịt, mì, thịt thái sợi, hương thơm vương vào chóp mũi, mùi vị không tồi.

Ăn xong bữa cơm trưa, Tô Mộc Lam đưa tiền bán khăn cho Bạch Trúc Diệp.

Một cái khăn được tám đồng, bảy cái khăn bán được 56 đồng, trong tay đứa trẻ nâng đầy một vốc, khi thả xuống bàn kêu leng keng leng keng.

Không phải Bạch Trúc Diệp chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô bé thấy bản thân kiếm được nhiều tiền như vậy, đôi mắt cười híp lại như một sợi chỉ.

"Tốt quá, Tam tỷ cũng biết tự kiếm tiền rồi." Bạch Mễ Đậu hâm mộ, đôi mắt như đỏ lên.

Trong nhà này, hắn là người nhỏ nhất, những việc có thể làm cũng có hạn.

Hơn nữa chỉ có một mình hắn được học ở học đường, cũng là tiêu nhiều tiền nhất.

Bạch Mễ Đậu chán nản, gục đầu xuống.
Bình Luận (0)
Comment