Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 362

Trịnh Thị nói kiểu này, Bạch Khang Nguyên cũng lập tức tỉnh ngộ: "Nàng nói đúng..."

"Cũng đúng, trong thôn Bạch Gia này của chúng ta, chỉ có nhà Bạch Thạch Đường không có đàn ông, cô nhi quả phụ, cuộc sống trong nhà cũng coi như dư dả, chính là vì cho rằng đến trộm đồ nhà nàng thì nàng không dám ra cản thôi."

"Tên trộm này quá ghê tởm rồi, chọn quả hồng mềm mà bóp!"

Càng nói, sự tức giận trong đầu Bạch Khang Nguyên càng lớn, nhưng ánh mắt hắn lại vòng quba người Trịnh Thị một cái, hỏi tiếp: "Có điều, chuyện này có liên quan gì đến việc nàng sắp ra ngoài?"

"Ôi, đây không phải vì lúc trước luôn nói sẽ tìm cho nhà Tô Thị một người con rể hay sao, mấy ngày nay ta ngắm được một người thích hợp, có điều chưa được rảnh, cũng sợ người nhà Tô Thị không có ý này, cũng vẫn chưa đi hỏi ý nhà trai kia một chút, càng chưa nhắc với Tô Thị."

"Bây giờ gặp chuyện này, xem chừng trong đầu Tô Thị cũng rất sợ, thừa dịp trong thời gian mấu chốt thế này cứ nhắc đến với hai bên, xem chừng chuyện này cũng dễ nói hơn rất nhiều."

"À, chuyện là như vậy à." Bạch Khang Nguyên khẽ gật đầu: "Vậy nàng nhanh đi đi, chuyện này xác định được rồi, trong đầu mọi người cũng có thể an tâm hơn một chút."

Đều nói không sợ trộm lấy trộm đồ, liền sợ trộm nhớ thương, lỡ như tên trộm kia cảm thấy mẹ goá con côi dễ ức hiếp, về sau còn dám tới, thôn chúng ta giúp đỡ bắt trộm thì bắt trộm, nhưng cuối cùng vẫn không trị đến tận gốc, nếu như trong nhà có một trụ cột, trộm sẽ sợ hãi, đương nhiên cũng sẽ không đến nữa.

Đó là cái chuyện nên làm, Bạch Khang Nguyên cũng rất tán đồng, bèn thúc giục Trịnh Thị nhanh đi làm.

Trịnh Thị thay một bộ quần áo rồi lập tức ra ngoài.

Đã có lời nói lúc nãy của Bạch Khang Nguyên, mỗi người về nhà cũng đều nói chuyện với riêng với người nhà mình.

Đều xì xầm đến lúc này đã có trộm đến trộm lương thực rồi, thứ hai cũng căn dặn người nhà mình phải cẩn thận, thấy người lạ đều phải để ý nhiều hơn một chút.

Thế là đến trưa, tất cả mọi người trong thôn đều biết chuyện nhà Tô Mộc Lam bị trộm lương thực.

Phùng Thị vội vàng chạy đến nhà Tô Mộc Lam: "Sao chuyện lớn như vậy mà ngươi cũng không nói với ta một tiếng?"

"Cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, cũng không thể đến nhà nói cho ngươi biết được." Tô Mộc Lam có hơi bất đắc dĩ mà cười cười: "Cũng không có mất gì cả, chỉ là một ít gạo mà thôi."

Vốn Tô Mộc Lam nói dối, lúc này thấy Phùng Thị quan tâm như vậy, trong đầu cũng hơi có phần chột dạ, chỉ chuẩn bị cười ha ha để đánh lừa nàng.

"Mười cân gạo lận đấy, đủ ăn cho một thời gian dài nha." Phùng Thị nhếch miệng: "Vậy xem ra ngươi là người nhát gan nhỉ, nếu như nhà ta có trộm, chẳng phải sẽ bị ta cầm xẻng đập dẹp tên kia rồi hay sao."

"Sợ chứ, tối như bưng, lại sợ đối phương có cầm dao gì đấy, ta nuôi con nhỏ, sợ nhất là xảy ra chuyện gì đấy." Tô Mộc Lam mỉm cười giải thích: "Ôi, sao ngươi lại xách cái túi lớn như vậy."

"Không nói, ta đây suýt nữa đã quên mất rồi, đây là cho nhà ngươi." Phùng Thị vừa nói, vừa đưa túi cho Tô Mộc Lam.

"Cái gì đây nhỉ." Tô Mộc Lam có chút buồn bực, vừa mở ra nhìn.

Lúc thấy bên trong là gạo trắng loá, nhất thời sững sờ: "Ngươi cho ta gạo làm gì?"

"Ăn đó, gạo này không ăn thì còn có thể làm gì chứ?" Phùng Thị thấy Tô Mộc Lam hỏi như vậy thì nhìn nàng như nhìn một kẻ ngốc.

Không cần phải nói, chắc chắn vì chuyện nhà nàng bị trộm mất gạo, Phùng Thị sợ nàng không có cơm ăn, cho nên gấp gáp đến đưa gạo cho nàng rồi.

Hơn nữa, túi gạo này hơn phân nửa, không phải bốn mươi cân thì cũng là ba mươi cân.
Bình Luận (0)
Comment